Skip to main content

Không Chờ Anh Nữa

12:29 chiều – 19/06/2025

Lời hứa mà tôi dốc hết tâm can cũng chẳng đổi được, vài tháng nữa Tiêu Bạch Hoa lại có thể dễ dàng có được.

 

Tạ Tuỳ đối với tôi chưa từng có chút cảm xúc dư thừa, vậy mà với Tiêu Bạch Hoa thì ân cần hết mực, vì cô ta nổi giận, vì cô ta vung tiền như rác, vì cô ta mà bất chấp ánh mắt thiên hạ, bất chấp hôn sự môn đăng hộ đối, nâng cô ta lên tận trời, cưng chiều hết mực.

 

Người ta nói số phận mỗi người mỗi khác — nhưng tôi thật sự rất ghen tỵ với cô ta.

 

Nghĩ tới tương lai ngọt ngào trong cốt truyện giữa anh ta và Tiêu Bạch Hoa, tôi không khỏi uất ức.

 

Tiêu Bạch Hoa không xinh bằng tôi, dáng cũng không đẹp bằng tôi, học vấn lại càng không cao bằng — mắt thẩm mỹ của anh ta có vấn đề à?

 

Chẳng lẽ tôi chưa đủ hấp dẫn? Anh ta lại thích cái kiểu nhạt nhẽo tẻ nhạt kia?

 

Tôi nhìn Tạ Tuỳ — anh ta cụp mắt xuống, hàng mi dài phủ một mảng bóng râm dưới mí.

 

Từ nhỏ đến lớn, Tạ Tuỳ vẫn vậy, gặp chuyện không muốn đáp lại thì cứ lạnh lùng né tránh.

 

Thật ra rất tổn thương người khác.

 

Nhưng tôi quen rồi.

 

Hồi mười lăm mười sáu tuổi còn ôm mộng tình yêu đích thực, Tạ Tường chắc đã buồn lắm.

 

Nhưng giờ, khi đã là cô ả hai tám tuổi bị người người ghét bỏ, Tạ Tường chỉ thấy thật ngây thơ.

 

Tôi vẫn còn phải dùng thẻ anh ta để chi trả viện phí, đương nhiên phải phối hợp vuốt ve bầu không khí:

 

“Tôi đùa thôi. Anh còn phải cưới hỏi môn đăng hộ đối, tôi đâu dám tham lam chiếm hữu anh.”

 

Chắc có người sẽ thắc mắc — đã là em gái nuôi của Tạ Tuỳ, sao tôi còn thiếu tiền, sao tôi lại yêu tiền như mạng vậy?

 

Bởi vì nhà họ Tạ nhận nuôi tôi chẳng qua chỉ là mua vui, đến hộ khẩu cũng không đăng ký cho tôi.

 

Hộ khẩu của tôi, họ quẳng vào nhà người giúp việc.

 

Có thế, tài sản sau này mới không cần chia cho tôi một đồng nào.

 

Khi còn nhỏ ở nhà họ Tạ, ai cũng biết tôi chỉ là danh nghĩa con nuôi. Người giúp việc nếu bị Tạ tiên sinh, Tạ phu nhân quát mắng, quay đầu sẽ trút giận lên tôi.

 

Bóp, véo, đánh lén là chuyện bình thường, nặng hơn thì bắt tôi quỳ trước mặt họ, tự tát mình, như thể quyền sinh sát của tôi trong tay họ có thể cho họ chút sĩ diện trước chủ nhà.

 

Nhưng có một lần, tôi phát hiện — chỉ cần Tạ Tuỳ tới gần, bọn họ sẽ lập tức giả bộ tử tế với tôi.

 

Bọn họ sợ Tạ Tuỳ.

 

Tuy tôi chỉ là công chúa giả mạo, còn anh ta là hoàng tử thật sự.

 

Kể từ đó, tôi thành cái đuôi bám theo Tạ Tuỳ, cũng thành chuyên gia nịnh bợ anh ta.

 

Dù mục đích từ đầu chẳng hay ho gì, nhưng ít ra tôi cũng rất chuyên nghiệp.

 

Năm đó Tạ Tuỳ mắc SARS — tỷ lệ tử vong cực cao, lây nhiễm cũng kinh khủng — đến giúp việc cũng né anh ta như tránh tà.

 

Lúc anh ta sốt mê man trên giường, thoi thóp sắp tắt thở, là tôi liều mạng ở lại chăm sóc, từng lần từng lần dỗ dành:

 

“Đừng sợ, anh à, Tường Tường sẽ luôn ở bên anh.”

 

Nhưng bây giờ nhìn Tạ Tuỳ trước mắt, tôi không chút nghi ngờ — nếu tôi mắc phải bệnh truyền nhiễm chết người đó, anh ta sẽ không ngần ngại mà đuổi tôi càng xa càng tốt.

 

Thế mà đột nhiên, Tạ Tuỳ nắm lấy ngón tay tôi, như thể hạ quyết tâm rất lớn:

 

“Tường Tường, cho anh thêm chút thời gian, được không?”

 

Tôi chớp mắt, hơi ngơ ngác.

 

Tạ Tuỳ chơi trò diễn quá lâu nên quên mất — giữa chúng tôi vốn không cần nói ra mấy lời thế này.

 

Anh ta hoàn toàn không cần phải dùng mấy câu vu vơ để lừa tôi — chỉ cần thẳng thừng từ chối là được.

 

Tôi cũng sẽ không oán trách nửa lời.

 

Dù sao tôi còn phải dùng thẻ anh ta để sống.

 

“Hôm nay sao không mang cà phê?”

 

Tạ Tuỳ ngẩng đầu lên ngay khi tôi đẩy cửa bước vào văn phòng.

 

Tôi nghi hoặc nhìn anh ta — chẳng phải chính miệng anh ta nghe Tiêu Bạch Hoa nói rồi quyết định sau này không uống nữa sao?

 

Nhưng làm một người tình còn đang tại chức, tôi đành thuận theo ý anh ta:

 

“Anh không phải dạ dày yếu sao? Buổi sáng đừng uống cà phê khi đói nữa. Từ mai em bảo dì Vương làm bữa sáng mang tới cho anh.”

 

Tạ Tuỳ nghe xong, tâm trạng tốt lên không hiểu vì sao, thậm chí còn bận rộn thế mà rủ tôi đi ăn tối cùng.

 

Tôi vừa ăn bữa sáng trên bàn làm việc của anh ta, vừa cầm khăn giấy lau miệng:

 

“Anh không làm việc à?”

 

Tạ Tuỳ chưa bao giờ có ngày nào tan làm trước chín giờ tối.

 

Hẹn tôi sau chín giờ đi ăn — anh tính vỗ béo tôi chắc?

 

“Công việc không quan trọng bằng em…”

 

Tôi còn đang dựng tai lên nghe cho rõ, thì cửa văn phòng lại “rầm” một tiếng bị đẩy bật mở.

 

“Chủ nhân, cốt truyện chính đã hiệu chỉnh xong.”

 

Cái sandwich trên tay tôi suýt nữa rớt xuống đất vì tiếng khóc nức nở ngay sau đó của Tiêu Bạch Hoa.

 

“Tổng giám đốc Tạ, em muốn xin nghỉ! Mẹ em bệnh nặng nguy kịch rồi, đang cấp cứu!”

 

Tôi đặt nửa cái sandwich đang ăn dở xuống:

 

“Xin nghỉ thì tìm phòng nhân sự, tìm anh ấy làm gì?”

 

Tạ Tuỳ bận trăm công ngàn việc, nếu chuyện xin nghỉ ai cũng tìm đến anh ta, anh ta đã sớm chết vì kiệt sức rồi.

 

Tôi hiếm hoi lắm mới nói giúp anh ta một câu, nhưng đổi lại chẳng được lời cảm ơn nào.

 

Vừa mới còn cầm hợp đồng xem, giây sau Tạ Tuỳ đã ném áo khoác lên người, cau mày mắng tôi:

 

“Tạ Tường, em từ bao giờ lại trở nên vô cảm như vậy?”

 

Rồi quay sang dịu giọng dỗ Tiêu Bạch Hoa đang khóc ướt đẫm cả mặt:

 

“Đừng lo, anh đưa em đi gặp bác sĩ, dì sẽ không sao đâu.”

 

Tôi cạn luôn khẩu vị, bỏ bữa sáng.

 

Thầm rủa trong lòng — liên quan gì đến anh?

 

Cốt truyện đúng là có sức mạnh ghê gớm, ngay cả người máu lạnh bẩm sinh như Tạ Tuỳ cũng biến thành người giàu tình cảm.

 

Phải biết, ngay cả lúc bố anh ta mất, Tạ Tuỳ cũng chẳng nhỏ lấy một giọt nước mắt, lạnh nhạt đến vô tình.

 

Lúc Tạ Tuỳ dắt Tiêu Bạch Hoa ra khỏi văn phòng, tôi kéo nhẹ vạt áo vest của anh ta:

 

“Nhớ tối nay đi ăn tối với em đấy nhé, anh.”

 

Tôi có thể làm người tình trong bóng tối của anh ta, nhưng tôi có nguyên tắc — không làm tiểu tam.

 

Chỉ cần tối nay anh ta quay về, tôi sẽ coi như chưa có gì xảy ra.

 

Nhưng Tạ Tuỳ rõ ràng quá vội vàng, ngay cả một ánh mắt cũng chẳng thèm bố thí cho tôi.

 

7.

 

Tôi ngồi trong nhà hàng cao cấp, từ sáu giờ chiều đợi mãi đến khi nhân viên phục vụ áy náy lên tiếng:

 

“Xin lỗi cô Tạ, chúng tôi sắp đóng cửa rồi.”

 

Tôi mở điện thoại xem giờ, vừa mở khóa đã thấy hàng loạt tin tức giật tít hiện ra: “Nóng!”, “Tình yêu giới hào môn bị lộ!”, “Bạn gái bí ẩn của chủ tịch lộ diện!”

 

Tôi hơi ngập ngừng, như bị ma xui quỷ khiến mà bấm vào.

 

Đập vào mắt là ảnh chụp lén Tạ Tuỳ ôm vai Tiêu Bạch Hoa trong bệnh viện.

 

Trong hàng loạt bức ảnh, hai người họ đứng sát nhau, chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể hôn nhau.

 

Tiêu đề tin tức càng giật gân:

 

“Sốc! Bạn gái ngoài giới của chủ tịch hào môn lộ diện, nghi vấn cùng bạn trai tới bệnh viện thăm người nhà. Được biết toàn bộ chi phí điều trị của người nhà nữ chính đều do bạn trai chi trả.”

 

Tôi nhìn nhìn, cười khẽ một cái, làm cậu phục vụ bên cạnh giật mình:

 

“Cô Tạ, cô không sao chứ? Anh Tạ bận công việc, không tới được cũng là chuyện dễ hiểu, cô đừng buồn.”

 

Tôi định nói mình không buồn, chỉ thấy buồn cười — buồn cười vì chính mình cứ ngốc nghếch ngồi đây đợi Tạ Tuỳ.

 

Ngay sau đó, một tin nhắn lạ được gửi tới.

 

Chỉ là một bức ảnh đơn giản không thể đơn giản hơn.

 

Trên tấm ga giường trắng tinh của khách sạn, vứt bừa bộn một cái điện thoại và bộ quần áo.

 

Chỉ liếc mắt tôi đã nhận ra — đó là điện thoại và bộ vest Tạ Tuỳ mặc hôm nay.

 

Rõ ràng tôi chỉ nên quan tâm tới tiền của Tạ Tuỳ thôi, vậy mà ngực tôi lại dâng lên cơn buồn nôn khó chịu.

 

Tôi cố nhịn cảm giác buồn nôn, mặt không cảm xúc bấm gọi điện cho Tạ Tuỳ.

 

Điện thoại nhanh chóng kết nối — nhưng người bắt máy lại là giọng nũng nịu của Tiêu Bạch Hoa:

 

“Chị Tạ gọi trễ vậy, có chuyện gì sao?”

 

Giọng tôi lạnh lùng đến chính tôi cũng thấy xa lạ:

 

“Đưa máy cho Tạ Tuỳ.”

 

Tiêu Bạch Hoa e thẹn đáp:

 

“Tổng giám đốc đang tắm.”

 

Cô ta còn cố ý nhấn mạnh hai chữ “tắm” bằng giọng điệu mập mờ.

 

“Tắm hả? Hai người đi thăm bệnh mà thăm đến tận giường luôn sao? Mẹ cô đang hấp hối, cô còn tâm trạng lên giường với đàn ông à?”

 

Tôi bật cười:

 

“Cô cũng hiếu thảo thật đấy, Tiêu tiểu thư.”

 

Tiêu Bạch Hoa nghe xong liền sụt sịt khóc:

 

“Chị Tạ, dù em cướp mất người chị thích, chị cũng không nên mắng em như vậy… Chúng ta đều là con gái mà, sao chị cứ khó dễ em mãi vậy…”

 

Tôi còn đang định đáp lại thì giọng Tạ Tuỳ quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia:

 

“Khóc cái gì?”

 

Tiêu Bạch Hoa nức nở mách:

 

“Chị Tạ không chỉ nguyền rủa mẹ em chết sớm, còn mắng em là đồ con giáp thứ mười ba.”

 

Quả nhiên, Tạ Tuỳ tức giận, cầm lấy điện thoại quát tôi:

 

“Tạ Tường, mấy lời không có giáo dưỡng này là ai dạy em? Em bôi nhọ người khác là đồ lăng loàn, tôi thấy người đó chính là em…”

 

Không hiểu sao, anh ta đột ngột khựng lại.

 

Tôi vẫn dịu dàng như mọi khi, tiếp lời giúp anh ta:

 

“Tôi chính là loại người đó, phải không?”

 

Tạ Tuỳ lúng túng đổi giọng:

 

“Không phải ý đó…”

 

Tôi bị cái trò trở mặt nhanh như chớp của anh ta chọc cười:

 

“Không phải ý đó thì là ý gì? Anh nói đúng rồi đấy, Tạ Tuỳ. Tôi chính là đồ lăng loàn, là thứ không có giáo dưỡng.”

 

“Nhưng Tạ Tuỳ, anh có biết vì sao tôi lại thành ra như vậy không? Tại sao tôi có mẹ sinh mà không có mẹ dạy, anh phải rõ nhất chứ.”

 

Nếu không có anh ta chủ động mở đường, tôi làm sao có thể trèo lên giường anh ta?

 

Nếu dụ dỗ anh ta là tội, thì anh ta không đẩy ra, không từ chối — chẳng lẽ là vô tội?