09
Lương Vọng Hiên đến khi ta đang dọn quầy.
Hắn có vẻ ngạc nhiên: “Sớm vậy sao?”
Ta cười: “Nhờ phúc của đại nhân cả.”
Hắn ảm đạm xin lỗi:
“Ta thật sự không biết chuyện này sẽ gây phiền phức lớn đến vậy cho nàng.”
Ta không đáp.
Hắn lập tức quay sang trách ta:
“Nàng quá bướng bỉnh, rõ ràng có thể sống thể diện, lại cứ phải tự làm mình khó xử như thế này.”
“Nếu ta chấp nhận, vậy còn ngài và Tứ tiểu thư phải làm sao?”
Hắn thoáng hoảng loạn: “Nàng có ý gì?”
Ta lặng lẽ nhìn hắn.
Hắn thở dài, vẻ cam chịu:
“Ta thực lòng yêu mến Tứ tiểu thư, nhưng ta chưa từng phản bội nàng.”
“Giữa ta và đại nhân chẳng hề có hứa hẹn gì, sao có thể nói đến chuyện phản bội?”
Hắn chăm chú quan sát sắc mặt ta, như thể muốn tìm kiếm điều gì đó.
“A Đào, nàng thực sự không muốn gả cho ta? Không phải vì giận dỗi?”
Ta gật đầu: “Trước mặt bao nhiêu người ta đã nói rồi, đương nhiên không phải giả.”
Lương Vọng Hiên lộ vẻ thất vọng.
“Nhưng nàng còn lựa chọn nào tốt hơn sao?”
Ta thản nhiên đáp:
“Đại nhân chẳng qua chỉ thiếu ta chút bạc, không cần lấy thân báo đáp.”
“Ta không phải người không biết điều, nhất quyết phải chen vào giữa ngài và Tứ tiểu thư, làm kẻ phá hoại đôi lứa.”
“Chỉ cần đại nhân ghi nhớ ân tình ngày hôm nay là đủ.”
Những lời này có chút ấm ức, khiến Lương Vọng Hiên cảm thấy được an ủi.
Trên mặt hắn lộ ra vẻ đắc ý như thể nghĩ rằng ta vẫn còn quyến luyến.
“Sau này nếu có việc gì cần, ta nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
Hắn ngập ngừng: “Giờ mọi người đều biết quan hệ của ta và nàng…”
Ta cười nhạt:
“Theo ta thấy, Tứ tiểu thư và Đoan vương phi rất thân thiết, giữa mẹ con chẳng có chuyện gì không thể vượt qua cả.”
“Đại nhân, chuyện gì cần cắt đứt thì nên cắt đứt dứt khoát.”
Lương Vọng Hiên chấn chỉnh lại tinh thần:
“A Đào nói có lý, đúng là ta đã nghĩ quá nhiều.”
Hắn định rời đi, ta từ phía sau hỏi:
“Hôm đó, đại nhân làm sao biết được ta ở đâu?”
Bước chân hắn khựng lại:
“Sư mẫu vô tình nhắc đến, nói rằng có một quán bánh ngọt mới mở, mùi vị không tệ.”
Lúc này, hắn cảm thấy ta cố tình lôi kéo cuộc nói chuyện để níu giữ hắn lại, nên mất kiên nhẫn, sải bước đi thẳng ra ngoài.
Lương Vọng Hiên là kiểu người như thế.
Xin lỗi là thật, trách móc cũng là thật.
Trước một khắc còn cảm ơn ngươi, ngay khắc sau đã hạ nhục ngươi.
Mọi lựa chọn của hắn chỉ nhằm phục vụ lợi ích bản thân.
Sau khi ta vào kinh, Lưu Tri Dao tìm đến quá nhanh, ta chưa kịp đi tìm Lương Vọng Hiên.
Nhưng vài ngày sau, chính hắn lại tìm đến ta.
Hắn không phủ nhận sự tồn tại của ta.
Ngươi tưởng hắn có lương tâm?
Thực chất, đó chỉ là sự vô sỉ có tính toán.
Hắn luôn cân nhắc lợi ích, cố gắng giành lấy quân bài tốt nhất trong tay.
Loại người như hắn, dù có trao cho ngươi toàn bộ chân tình, ngươi vẫn nên giữ khoảng cách.
Bởi vì thứ gọi là chân tình của hắn vốn chẳng đáng giá bao nhiêu.
Lưu Tri Dao nói:
“Sớm muộn gì, hắn cũng sẽ gặm sạch Tứ tiểu thư, đến một mẩu xương cũng không chừa lại.”
Nhưng dù vậy, hắn vẫn sẵn sàng đứng sau thúc đẩy chuyện này.
Ta tác hợp cho Lương Vọng Hiên và Tứ tiểu thư để làm Đoan vương phi tức giận.
Còn Lưu Tri Dao thì vì sao?
Lý do rất đơn giản—Lương Vọng Hiên là một nhân tài.
Trong nhóm tân khoa lần này, dù thứ hạng không cao, hắn lại được Hoàng đế yêu thích nhất.
“Hoàng thượng vừa lên ngôi, triều đình đang cần thế hệ mới.”
“Một triều đại mới, một thế hệ thần tử mới. Những kẻ trẻ tuổi không có nền tảng như Lương Vọng Hiên chính là lựa chọn hoàn hảo.”
Lưu Tri Dao thở dài.
“Nói một cách khách quan, bài thi của hắn xếp hạng thấp, chứng tỏ triều đình cần cải cách.”
“Nếu ta giúp hắn với Tứ tiểu thư thành đôi, hắn sẽ trở thành người của ta.”
Hắn liếc nhìn ta.
“Và sau này, có khi ta cũng sẽ thành người của hắn.”
Lương Vọng Hiên đầy tham vọng, trong mắt hắn, ai cũng có thể trở thành bàn đạp.
Người như vậy thật sự thích hợp làm quan sao?
Lưu Tri Dao bật cười, như thể vừa nghe được một câu chuyện nực cười nhất thế gian.
“Người không có ham muốn, ngay cả làm người còn không nổi, nói gì đến thành tựu?”
10
Lương Vọng Hiên và Tứ tiểu thư gây ra một vụ bê bối lớn.
Hắn cùng đám đồng liêu kéo nhau đến kỹ viện uống rượu, vô cùng hợp cạ với một vị công tử áo trắng.
Hai người tay trong tay bước vào phòng riêng, mãi vẫn không thấy ra.
Đến khi đồng liêu rời đi, họ mới đi tìm Lương Vọng Hiên.
Ai ngờ vừa mở cửa, liền chứng kiến cảnh hắn và một nữ tử quấn quýt nồng nhiệt.
Thì ra vị công tử áo trắng kia chính là Tứ tiểu thư cải nam trang.
Chuyện này lập tức lan truyền khắp nơi, ồn ào không dứt.
Có người cố ý đến quán ta mua bánh, vừa ăn vừa bàn tán.
“Xem ra Lương huynh chính là thích kiểu đó, đã đến thanh lâu uống rượu, lại còn…”
Cũng có kẻ tỏ ra thương hại ta:
“E rằng cô nương này không còn cơ hội rồi.”
“Trách ai được? Lúc trước Đoan vương phi muốn làm chủ cho nàng, nàng không chịu. Giờ người ta đã ở bên Tứ tiểu thư rồi, còn có thể quay lại sao?”
Ta đập bột “bốp bốp” xuống bàn.
Lưu Tri Dao lại tới.
Ta đôi khi cũng thắc mắc, hắn không cần ngủ sao?
Tứ tiểu thư mất mặt thế này, công lao của Lưu Tri Dao không nhỏ.
Người của hắn theo dõi Lương Vọng Hiên suốt ngày đêm.
Cặp đôi đó đã bí mật gặp gỡ không ít lần.
Nhưng hắn cố tình chọn đúng thời điểm này để vạch trần.
Huynh muội một nhà, ra tay thật tàn nhẫn.
Lưu Tri Dao lắc đầu:
“Ta và Lão Tứ vốn không thân, nhưng chuyện này là vì nàng ấy thôi.”
Ta cười nhạt:
“Kẻ hại người lúc nào cũng có lý do.”
“Càng nhục nhã, bọn họ lại càng bám chặt lấy nhau, ai phản đối cũng vô ích.”
Khi cảm thấy cả thế giới đầy ác ý, người trước mặt sẽ trở thành cứu rỗi duy nhất.
Phản đối chỉ càng là chất xúc tác mạnh mẽ nhất.
Ta hỏi: “Tứ tiểu thư và mẫu thân ngươi có tình cảm sâu đậm lắm sao?”
“Ừ, trước đây có nhiều nhà đến cầu thân, nhưng mẫu thân ta đều từ chối.”
Nhưng với tình thế bây giờ, e rằng bà ta không còn cách nào khác.
Lương Vọng Hiên vì muốn bám vào Đoan vương phủ mà không từ thủ đoạn, có hèn hạ đến đâu cũng chẳng lạ.
Nhưng Tứ tiểu thư lại bất chấp tất cả như vậy, thật khó hiểu.
Hắn có đáng để nàng ta làm đến mức này không?
Nhào bột xong, cảm giác rất tốt, ta tiện tay vo tròn.
Lưu Tri Dao vươn tay phủ lên mu bàn tay ta.
Hắn đến rất gần.
Lòng bàn tay hắn ấm áp, nhịp tim rõ ràng.
Dưới ánh lửa, ta nhìn vào mắt hắn.
Giống mẹ ta đến kinh ngạc.
Chúng ta im lặng nhìn nhau trong giây lát, ta rút tay về.
“Vào phòng trong đi, có giường.”
Hắn thoáng ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng hiểu ra.
Ta cởi áo ngoài của hắn, siết nhẹ cổ hắn, dần dần xoa bóp.
Hắn thoải mái khẽ rên một tiếng: “Ngươi còn có ngón nghề này sao?”
Bàn tay ta có thể nhào bột, thì cũng có thể nhào nặn con người.
Xoa bóp một lát, hắn ngủ say, tiếng ngáy nhè nhẹ vang lên.
Bánh mới ra lò, hắn thức dậy.
“Lâu rồi ta chưa ngủ ngon như vậy.”
Ta đưa cho hắn một chiếc bánh.
“Tình cảm nam nữ chẳng bao giờ bền lâu, chi bằng chúng ta làm huynh muội.”
Mẹ ta là cô ruột của hắn, trong lòng ta, hắn thực sự giống như huynh trưởng.
“Sao không gọi là huynh muội?”
Cũng được.
Ta hỏi: “Ngươi thấy ta đẹp không?”
“Ngươi giống mẹ ta. Khi còn trẻ, Đoan vương phi từng là mỹ nhân khuynh thành.”
Vậy thì sao?
Cuối cùng Đoan vương cũng ba vợ bốn thiếp, làm cho nhà cửa bất an.
Người đẹp đến đâu, nhìn lâu rồi cũng sẽ chán.
Thay cũ đổi mới vốn là bản tính con người.
Vài ngày sau, ta vừa nằm xuống đã bị đánh thức.
Lưu Tri Dao dẫn theo một nam tử trẻ tuổi, đang ngồi trong sảnh.
Ta chỉnh lại mái tóc rối bù, pha trà mang ra.
Hai người cầm chén trà, đồng loạt nhíu mày.
Bọt trà nổi lên trên mặt nước, quả thực khó uống.
Nam nhân kia thổi thổi rồi nhấp vài ngụm.
Ta đứng một bên, không lên tiếng.
Lưu Tri Dao nói:
“Hoàng… Hoàng huynh ngủ không ngon, ngươi giúp hắn xoa bóp một chút.”
Hắn nói xong liền nhẹ nhàng lui ra.
Ta thầm mắng trong bụng.
Nhào bột chưa đủ, còn phải nhào người, xong lại chiếm giường của ta.
Bực mình, tay ta dùng lực mạnh hơn.
Cơ bắp trên vai nam nhân nọ cứng rắn vô cùng.
Hắn thoải mái rên khẽ: “Đúng, đúng chỗ đó…”
Rời khỏi tiểu viện, hắn tinh thần phấn chấn, dáng vẻ đầy sảng khoái.
“Vài ngày nữa ta lại đến.”
Còn ta, mệt đến rã rời, nằm vật xuống giường ngủ một giấc trời đất tối tăm.
11
Lần này, Hoàng công tử đến mang theo trà và điểm tâm.
Ta đùa: “Công tử còn hào phóng hơn cả Lưu công tử, hắn đã ăn chực không biết bao nhiêu bánh ngọt của ta rồi.”
Hắn đến rất thường xuyên, mỗi lần đều ngủ khoảng nửa canh giờ sau khi được ta xoa bóp.
Nếu đúng lúc bánh mới ra lò, hắn cũng ăn một cái.
Ta dọn dẹp một gian phòng khác, thêm vào một chiếc giường.
Hắn nằm sấp xuống giường mới, thở dài cảm thán:
“Giường cứng thế này, sao lại ngủ ngon đến vậy?”
Ta không trả lời, tay tiếp tục ấn xuống cổ hắn, dần dần xoa bóp xuống dưới.
Đương nhiên là thoải mái rồi.
Mỗi lần hắn đến, ta đều đưa cho hắn một chén trà nóng, hắn chỉ nhấp vài ngụm.
Trong trà có thứ gì đó, vừa đủ để hắn ngủ một giấc vừa vặn.
“A Đào, nàng có mong muốn gì không?”
“Bất cứ thứ gì cũng được sao?”
Hắn trầm ngâm một lát: “Chỉ cần không quá phận.”
“Hạnh Hoa Lâu.”
Hắn bật cười: “Chuyện này dễ thôi, để Lưu Tri Dao lo liệu.”
Hôm sau, Lưu Tri Dao thông báo ta dẹp quán bánh, dọn đến Hạnh Hoa Lâu.
Ta ngồi trong sân, nướng mẻ bánh cuối cùng.
Một nam nhân trung niên gầy gò bước vào.
“Thơm quá! Tại hạ có thể xin một cái bánh không?”
Ta dùng kẹp lò gắp bánh đặt vào rổ.
Nhân đường bên trong chảy ra, nhỏ xuống mu bàn tay, nóng rát đến mức phồng rộp.
Ta giũ tay, đưa bánh cho hắn.
Hắn cắn một miếng, khóe mắt ươn ướt.
“Hồ lão bản, cớ gì lại thế này?”
“Tại hạ chợt nhớ đến một cố nhân.”
Hắn lau khô nước mắt: “Ngọc Nương… nàng ấy vẫn ổn chứ?”
Hắn vờ như không biết.
Một nữ nhân trẻ tuổi, bế theo đứa bé, thì có thể ổn sao?
Ta châm chọc: “Ít nhất vẫn tốt hơn là đã chết.”
Mắt hắn co rút lại, cúi đầu xuống.
“Ta có lỗi với nàng ấy.”
Thứ cặn bã sắp chết, luôn tỏ ra hối hận.
Mẹ ta vẫn luôn nghĩ rằng chính lời nói vô ý của bà ở Hạnh Hoa Lâu đã gây họa.
Những kẻ năm đó tham gia vào vụ đổi con gần như đã chết sạch.
Chỉ riêng Hạnh Hoa Lâu vẫn bình yên vô sự, buôn bán phát đạt.
Ta từng ghé Hạnh Hoa Lâu mua bánh ngọt.
Ngay lập tức, Lưu Tri Dao đã tìm được ta.
Chẳng bao lâu sau, Đoan vương phi cũng biết được hành tung của ta.
Hạnh Hoa Lâu và Đoan vương phủ có mối liên hệ phức tạp vô cùng.
“Bánh ngọt mùi vị thế nào?”
Ánh mắt hắn tối lại.
“Năm đó ta thật lòng thích Ngọc Nương. Chúng ta từng nghĩ đến chuyện mở một tiệm bánh nhỏ sau khi thành thân.”
Nhưng chân tình của mẹ ta không bằng tham vọng leo lên cao của một gã tiểu nhị.
Hạnh Hoa Lâu trên danh nghĩa thuộc về một thương nhân giàu có, nhưng thực chất là sản nghiệp của Đoan vương phủ.
Sau khi thành thân, Đoan vương đắm chìm trong tửu sắc, mọi quyền hành thực tế đều nằm trong tay vương phi.
Bà ta lợi dụng những tai mắt trong Hạnh Hoa Lâu, âm thầm tìm kiếm những thai phụ phù hợp.
Tiểu nhị ngày nào cũng dạy mẹ ta nướng bánh, biết rõ chị dâu bà đang mang thai.
“Ta thực sự không ngờ bọn họ lại chết.” Hắn thì thào biện hộ.
Ta khinh bỉ nhìn hắn: “Hồ lão bản ngay cả con gái ruột còn có thể dâng cho vương phi, vậy có gì mà ngạc nhiên?”
Trên đời này, vốn không có bí mật.
Về sau, mẹ ta hẳn cũng đã đoán được chân tướng.
Vì vậy, mỗi lần bà nhào bột, đều giống như đang phát tiết căm hận.
Bà chưa từng nhắc đến nam nhân họ Hồ, chỉ khắc ghi mãi hương vị của bánh ngọt Hạnh Hoa Lâu.
Hạnh Hoa Lâu không bán bánh ngọt.
Nhưng khoảnh khắc hạnh phúc nhất đời bà lại chỉ có chút ngọt ngào ít ỏi ấy.
Thứ bà nhớ mãi không quên không phải bánh, mà là cảm giác hạnh phúc đã từng có, vừa xa xỉ vừa tàn nhẫn.
Hồ lão bản chết ngay trong tiểu viện.
Chiếc bánh ta đưa hắn có độc.
Hắn trợn trừng mắt, không cam lòng mà gục xuống.
Nhưng ta cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ hả giận.
Hắn chết quá nhanh, quá dễ dàng.
Ta đào góc tường lấy ra một gói bột độc, rắc lên khắp cơ thể hắn.
Từng chút một, hắn hóa thành vũng máu đen hôi thối, thấm sâu vào lòng đất.
Mảnh đất ấy đen đặc lại.
Lưu Tri Dao đến đón ta: “Hà tất phải tự làm bẩn tay mình?”
Ta giẫm lên vết đất đen, đế giày nghiền nát từng chút.
Tro bụi tan biến, vĩnh viễn không thể luân hồi.