07
Hai ngày nay, người đến mua bánh nhiều hơn, ta mơ hồ nghe thấy bọn họ bàn tán.
“Cô nương này xinh đẹp vậy mà lại ngu ngốc thế?”
“Ngay cả mặt mũi Đoan vương phủ cũng không nể…”
Chuyện giữa ta và Lương Vọng Hiên bị thêu dệt đến mức không thể tưởng tượng.
Rất nhiều chi tiết mà ta còn không biết bỗng dưng trở nên sinh động như thật.
Thậm chí có kẻ nói rằng lúc Lương Vọng Hiên chỉ còn một hơi thở mong manh, ta vì quá sốt ruột mà đã để hắn bú sữa để cứu mạng.
Nực cười đến thế, vậy mà vẫn có người tin.
Có người lên tiếng phản bác:
“Cô nương ấy chưa lập gia đình, chưa sinh con, lấy đâu ra sữa?”
Nhưng có kẻ không cho là đúng.
“Ngươi biết nàng ta làm nghề gì không? Chẳng lẽ còn tưởng nàng là xử nữ?”
Nhiều kẻ thay Lương Vọng Hiên tiếc nuối, bảo rằng hắn tiền đồ rộng mở, vậy mà lại bị ta trói buộc.
“Các ngươi thì hiểu gì, đây là mỹ nhân ban ân đấy.”
Trước mặt ta, bọn họ cười cợt thô tục.
“Chúng ta nào có diễm phúc như Lương huynh đây.”
Có kẻ cầm bánh lên, nhìn chằm chằm vào ngực ta.
Vừa chậc lưỡi, vừa giả vờ mút mút như trẻ con bú sữa.
Có kẻ còn đánh trống gõ chiêng, mang đến hai tấm bảng hiệu:
《Tây Thi bánh ngọt》 và 《Nhũ nương đẹp nhất》.
Một đám người đứng trước cửa tiểu viện, nhún nhảy đắc ý.
“Đây là biển hiệu của ngươi, cái này treo ở chính sảnh.”
Ta không giận cũng không hoảng, nhận lấy bảng hiệu, rồi vung dao chẻ củi, bổ chúng thành từng mảnh.
Có kẻ đưa tay ra cướp lại, nhưng lưỡi dao bổ xuống ngay sát đầu ngón tay hắn.
Hắn rụt tay nhanh, nếu không máu đã văng đầy đất.
“Ngươi dám?”
Ta cười khẩy:
“Ngay cả mặt mũi Đoan vương phủ ta cũng dám làm mất, ngươi thì là cái gì?”
Ta chậm rãi gắp từng mảnh vụn bỏ vào lò nướng bánh.
Không ai dám cản, chỉ còn lại những tiếng thở dài tiếc nuối.
“Tiếc quá, chữ viết đẹp như vậy…”
Ta khơi thêm củi.
Lửa cháy rực rỡ, bánh tỏa hương thơm ngào ngạt.
“Củi tốt, ngày mai sớm mang đến thêm.”
Ta sớm đã quen với bộ mặt giả nhân giả nghĩa của đám thư sinh này.
Bề ngoài nho nhã, nhưng bên trong lại bẩn thỉu, đê tiện.
Bọn chúng không ngại tốn công đến đây nhục mạ ta, phía sau ắt có kẻ giật dây.
Bóng đen trên xà nhà vẫn âm thầm quan sát, ta chẳng còn bí mật gì nữa.
Lưu Tri Dao đến vào giữa đêm.
Hắn hỏi:
“Ngươi định làm thế nào?”
Ta cười:
“Thành toàn cho Lương Vọng Hiên và Tứ tiểu thư.”
Đáp án này khiến Lưu Tri Dao bất ngờ.
Hắn nhìn ta chằm chằm, lạnh giọng:
“Quả nhiên là con ruột của mẹ ta.”
Không rõ là khen hay chê, nhưng giọng điệu lại chẳng mấy vui vẻ.
Quan hệ giữa Lưu Tri Dao và Đoan vương phi vô cùng vi diệu.
Đã liều mạng đổi lấy một đứa con trai, lẽ ra bà ta nên yêu thương hắn hết mực mới phải.
Thế nhưng, Lưu Tri Dao nói rằng mẹ hắn không thích hắn.
Khi hắn mới hai tuổi, Đoan vương phi đã nhận nuôi một bé gái, đặt tên là Lưu Triệu Triệu.
“Tứ tiểu thư?”
“Ừ, mẹ ta rất cưng chiều nàng ta.”
Có thể hiểu chuyện con trai bị rèn giũa nghiêm khắc hơn để kế thừa gia nghiệp.
Nhưng điều khiến ta tò mò là, Lưu Tri Dao lại biết rõ mình không phải con ruột của Đoan vương phi?
Hắn vung tay.
Bóng đen trên xà nhà thoáng lay động, rồi biến mất.
Trong Đoan vương phủ, phi thiếp đông đúc, nhưng vương gia lại sủng ái mỗi Chu di nương.
Hắn chỉ có bốn đứa con: ngoài Lưu Tri Dao và Lưu Triệu Triệu, còn một trai một gái nữa.
Hai người sau đều do Chu di nương sinh ra.
Con trai của Chu di nương nhỏ hơn Lưu Tri Dao ba tháng, tướng mạo lại giống hệt Đoan vương.
Mỗi khi hai đứa trẻ đứng chung, Chu di nương liền bóng gió mỉa mai:
“Vương gia, đại công tử rốt cuộc giống ai vậy?”
“Sao nhìn không giống ngài, cũng chẳng giống tỷ tỷ của thiếp?”
Quan hệ giữa Đoan vương và vương phi vốn đã nhạt nhòa, đối với Lưu Tri Dao cũng không mấy để tâm.
Chu di nương ở bên xúi giục, khiến hắn ngày càng không thích Lưu Tri Dao.
Chỉ cần Đoan vương quở trách Lưu Tri Dao, Đoan vương phi sẽ đánh hắn một trận thật nặng.
Dưới sự chèn ép của cả cha lẫn mẹ, hắn chật vật lớn lên đến mười tuổi.
Bỗng một ngày, Đoan vương hứng chí, lộ ra ý định “lập hiền”.
Cả phủ ai cũng hiểu, cái gọi là “lập hiền”, chính là lập con trai của Chu di nương làm thế tử.
Tất cả mọi chuyện chấm dứt khi Chu di nương bất ngờ qua đời vì bệnh nặng.
Lưu Tri Dao gõ gõ tay lên bàn, hờ hững nói:
“Chỉ có sự thô bạo mới giải quyết được vấn đề.”
“Đây là điều mẹ ta dạy ta.”
08
Cái chết của Chu di nương đầy uẩn khúc.
Lưu Tri Dao bắt đầu nghi ngờ thân thế của mình, lặng lẽ điều tra.
Ta hứng thú hỏi: “Ngươi đã tìm được cha mẹ ruột chưa?”
Hắn nhếch môi:
“Chết rồi.”
Mẹ hắn mất vì băng huyết ngay khi sinh hắn ra.
Cha hắn thì bất cẩn rơi xuống nước chết đuối.
“Chết cũng tốt.”
Lưu Tri Dao lạnh lùng nói: “Nếu còn sống, ta cũng tự tay giết chết bọn họ.”
Ta chợt hiểu tại sao từ lần đầu gặp mặt, hắn đã xem ta như thùng rác, mỗi đêm đều tìm đến để trút ra những chuyện cũ.
Hắn hỏi ta có hận hắn vì đã chiếm tổ ấm của ta không.
Nhưng từ đầu đến cuối, nơi đó vốn không phải tổ của ta.
Ta là nữ nhi, có sống cũng không có đường lui.
Nếu ta là nam nhi, kẻ chết sẽ là hắn, là cả nhà bọn họ.
Nếu năm đó mẹ ta không bỏ trốn, e rằng bà cũng sẽ gặp “tai nạn”.
Lưu Tri Dao sau khi biết được thân phận của mình, không chút do dự giết chết con trai của Chu di nương.
Ngọc thật sợ gì thử lửa, kẻ giả mới không dám mạo hiểm.
Từ đó hắn lột xác hoàn toàn, không còn nhu nhược như trước mà trở nên quyết đoán, tàn nhẫn.
Sức khỏe Đoan vương ngày càng suy yếu, mà trong phủ chỉ còn lại một mình hắn là con trai, thái độ của vương gia cũng thay đổi.
Ta trầm mặc.
Với tuổi tác của Đoan vương, tình trạng này tám phần có liên quan đến thủ đoạn của Lưu Tri Dao.
Hắn không hề che giấu.
“Vị trí thế tử ta nhất định phải lấy được, không thể để lão ta có thêm con trai.”
Sắc mặt hắn thay đổi còn nhanh hơn lật sách.
“Ngươi nghe được những lời này rồi, cũng không còn lựa chọn nữa. Nếu không đứng về phía ta, thì chỉ có con đường chết.”
“Tay ta nhuốm đầy máu, giết ngươi chẳng khác gì giết một con kiến.”
Hắn và mẹ ta dù sao cũng có quan hệ huyết thống, ngay cả nói lời tàn nhẫn cũng giống nhau.
Nhưng mẹ ta không có trái tim lạnh lùng như hắn.
Vương phi đã nói đúng, đôi khi thô bạo mới giải quyết được vấn đề.
Ta và mẹ đều bị khiêng về Y Xuân Lâu từ phủ Từ lão gia.
Mẹ ta bị hành hạ đến mức nằm liệt giường.
Tú bà đứng bên cạnh, chửi mắng không tiếc lời.
Mẹ ta yếu đến mức ngay cả trả lời cũng run rẩy.
Tú bà càng chửi càng hăng, móng tay sắc nhọn cào rách mặt mẹ ta.
Lúc ấy, ta đang bưng bát thuốc lên lầu.
Nhìn thấy cảnh đó, ta hất thẳng bát thuốc nóng lên đầu bà ta.
Nước thuốc bỏng rát khiến bà ta kêu thét, ôm mặt, không mở nổi mắt.
Trong chiếc rổ bên giường, có một bộ đồ may vá mà mẹ ta làm dở.
Ta vớ lấy cây kéo, đâm thẳng vào cổ họng bà ta.
Máu nóng bắn tung tóe lên mặt ta, tanh nồng, nhưng lại khiến ta cảm thấy sảng khoái lạ thường.
Mắt tú bà trợn tròn, lồi hẳn ra ngoài.
Không một tiếng rên rỉ, chết ngay tại chỗ.
Y Xuân Lâu là kỹ viện lớn nhất Vân Thủy huyện.
Tú bà bám riết lấy mẹ ta không buông, là vì bà ta được Từ lão gia sủng ái.
Về sau, để bảo vệ ta, mẹ ta đã trở thành tú bà của Y Xuân Lâu.
Vị trí này buộc bà phải làm không ít chuyện trái lương tâm.
Mỗi khi lòng bất an, bà lại nhào bột làm bánh.
Bánh ngọt ăn càng nhiều, thân hình càng mập mạp, người thèm muốn bà cũng ít dần.
Ta từng hỏi bà:
“Nếu không có con, mẹ có thể sống bằng nghề bán bánh được không?”
Mẹ ta nhìn ta, ánh mắt sáng ngời.
“Nếu không còn cách nào khác, con cứ bán bánh cũng được.”
“A Đào của chúng ta giỏi giang như vậy, biết đâu lại làm nên chuyện lớn hơn cả Hạnh Hoa Lâu.”
Cả đời bà luôn nhắc đến Hạnh Hoa Lâu.
Vậy nên ta sẽ lấy lại Hạnh Hoa Lâu, hoàn thành tâm nguyện của bà.
Lưu Tri Dao hỏi: “Ở Vân Thủy huyện còn chuyện gì chưa giải quyết không? Ta giúp ngươi.”
Ta xoa bàn tay đầy vết chai, lắc đầu.
Trước khi vào kinh, ta đã ngồi trước mộ mẹ, suy nghĩ cẩn thận.
Làm gì cũng phải suy xét, nếu không cẩn thận, chưa kịp thành công đã bị giết mất rồi.
Trước khi rời đi, ta đến Từ phủ, “đưa” Từ lão gia về quê an dưỡng tuổi già.
Lão ta không thể rời xa tượng Phật ngọc.
Ta lấy tượng Phật nhét thẳng vào cổ họng lão, rồi dùng dây siết chặt cổ.
Lão trợn mắt, gương mặt tím tái, phát ra những tiếng ú ớ không thành lời.
Ta cầm kéo, từng nhát từng nhát cắt xuống.
Muốn chết cũng không dễ vậy đâu.
Lão run rẩy, rên rỉ, cuối cùng bài tiết mất kiểm soát, cả người hôi thối không chịu nổi.
Tới khi trời vừa tờ mờ sáng, lão mới tắt thở.