Lâm Du lặp lại, quay đầu nhìn tôi, trông như thỏ con bị dọa:
“Cô ta… biết chị hả?”
Tôi nhún vai, ngầm thừa nhận.
Bị bắt cóc rồi được đại ca hắc đạo nuôi nấng, từ nhỏ chẳng chịu khổ. Tôi biết làm gì hơn?
Lâm Du còn đang choáng, tên lưu manh phía sau mềm chân, suýt quỳ:
“Tiểu… tiểu thư! Thật xin lỗi! Tụi tôi không biết là cô—”
Hắn gần như bật khóc.
“Cái con họ Trần thuê tụi tôi dạy dỗ hai cô gái, tụi tôi không ngờ là cô…”
“Ba tôi có luật.”
Tôi ngắt lời, bật dao gấp, ánh thép lạnh lẹo lên cằm hắn.
Mũi dao cách cổ hắn vài phân.
Hắn run bần bật, không dám động.
“Đừng sợ.”
Tôi mỉm cười an ủi: “Chẳng to tát đâu, không đến mức ba dao sáu lỗ. Theo luật, chỉ… chặt một tay thôi.”
Hắn đổ rạp.
Tên đầu đàn đã thế, đám sau càng không chịu nổi, quỳ lạy cả lượt:
“Tiểu thư tha mạng! Xin cô tha! Nếu ông chủ biết, tụi tôi toi rồi—”
Vi phạm luật, lại dám động đến tôi? Đừng mơ rút lui dễ dàng.
“Bảo… Bảo Bối, gì vậy…”
Lâm Du hoảng hốt níu áo tôi.
Người có não đều thấy tôi không đơn giản, nhưng Lâm Du vẫn tin tôi theo bản năng.
“Đừng sợ.”
Tôi hạ giọng, dịu dàng xoa đầu cô ta.
Trò hay… sắp bắt đầu.
14
Tôi bảo bọn kia đừng làm ầm.
Giả vờ hoàn thành nhiệm vụ, gọi Trần Viên ra nhận tiền.
Trần Viên không ngờ đám côn đồ quay xe, dễ dàng bị hẹn gặp.
Tôi bám theo, ẩn sau góc tường, ghi lại toàn bộ video làm bằng chứng.
Trong video, dưới sự dẫn dắt khéo léo của đám côn đồ, Trần Viên lột bỏ vẻ dịu dàng:
“Hai con tiện nhân đó, lẽ ra phải bị dạy dỗ từ lâu.”
Cô ta ngẩng cao đầu, cười lạnh:
“Đặc biệt là Lâm Du, con hoang không biết từ đâu chui ra, dám ve vãn người tôi thích!”
“Trước đây đã dạy dỗ một trận cho mọi người cô lập nó, thế mà còn chưa biết điều, lần này xem nó còn dám mon men gần Lộ Phàm không!”
Lời cô ta bẩn thỉu, khó tin phát ra từ miệng một cô gái 17 tuổi.
Tôi nén giận, giữ toàn bộ chứng cứ, lặng lẽ quay về.
15
Lâm Du đi sau tôi, suốt đường im lặng bất thường.
“Thấy rõ bộ mặt bạn thân, cảm giác thế nào?”
Tôi hỏi trống không, giọng cứng nhắc.
Lâm Du không khóc, chỉ gượng cười, nhưng nụ cười tệ hơn cả nước mắt.
“Sao lại thế…”
Cô ta lẩm bẩm: “Tớ thật lòng xem cô ấy là bạn thân… chưa từng ve vãn bạn trai cô ấy…”
“Tớ và Lộ Phàm chỉ tiếp xúc một lần, tớ giúp cậu ấy đổi phiên trực nhật, cậu ấy nói cảm ơn. Chỉ thế thôi…”
Tôi giận đến mức búng mạnh lên trán cô ta.
Lâm Du ôm trán, mắt đỏ hoe, không rõ vì bị Trần Viên tổn thương hay bị tôi đánh đau.
“Lần sau kết bạn, mở to mắt ra!”
Tôi nghiến răng: “Không chắc thì mang đến cho tôi duyệt trước, khỏi để tôi dọn hậu quả!”
16
Tối đó, người thu dọn hậu quả gọi đến.
Tôi nhìn ba chữ “Lão Già” trên màn hình, giằng co nội tâm, cuối cùng cắn răng bấm nghe:
“Ba ơi~”
Tôi cười nịnh.
“Còn biết ta là ba mày à!”
Tiếng gầm của ba xuyên màng nhĩ.
“Vương Thúc kể hết rồi! Rốt cuộc là sao?!”
Chết cha, quên mất chú Vương – vệ sĩ bí mật luôn theo tôi.
Chắc chắn ông báo hết vụ hôm nay!
“Chú Vương là vệ sĩ của con hay nội gián của ba?”
Tôi bất mãn: “Chút chuyện con tự xử lý được!”
“Xử cái đầu mày!”
Ba gầm to hơn: “Không có ông ấy báo, tao tưởng mày quên cái nhà này rồi!”
“Sao có chuyện đó~ Ba biết con thương ba nhất~”
Tôi thề thốt.
“Cút cút cút!”
Ba chịu không nổi giọng nhão, đổi chủ đề:
“Chuyện là thế nào? Tao biết lão Trần khốn nạn chỉ nuôi được con tiện nhân! Mày xử lý nổi không, hay tao diệt sạch nhà nó?”
“Không cần!”
Tôi cản: “Ba nghỉ ngơi đi, chuyện nhỏ thế này không giải quyết được thì con còn là con ba à?”
“Biết vậy là tốt.”
Ba dịu xuống, hừ nhẹ: “Ông già nhà họ Lâm không sánh được với ba, chơi chán thì về nhanh, Minh Thanh đợi đính hôn—”
“Tút… tút… tín hiệu kém quá ba ơi bye bye!”
Tôi cúp máy.
Nghe tên Tống Minh Thanh là tôi muốn ói máu.
Tôi và cậu ta lớn lên cùng nhau, khác ở chỗ tôi là con rơi nhặt về, còn cậu ta là thiếu gia hắc bang chính thống.
Hồi bé, thằng nhãi đó gọi tôi “đứa con hoang không ai nhận”.
Tôi đè ra quần cho một trận.
Ba tôi nghe tin, xông đến nhà họ Tống.
Đến nơi, thấy Tống Minh Thanh bị ba cậu ta rượt đánh, roi da quất vun vút:
“Cho mày cái mồm lắm chuyện! Hôm nay tao đánh chết mày!”
Ba tôi thấy cậu ta sắp toi, lao vào can, giữ được cái mạng.
Nhưng trận đòn khiến Tống Minh Thanh nằm bẹp một tháng.
Từ đó, chúng tôi thù nhau, gặp là cãi.
Hắn mồm mép xỏ lá, phí cái tên văn vẻ.
Nhưng ít ra, hắn không động đến thân thế tôi nữa.
Nói chung: tôi và Tống Minh Thanh như nước với lửa, không đội trời chung, càng không thể kết hôn.
17
Trần Viên thuê lưu manh chặn chúng tôi là kế hoạch kỹ lưỡng.
Tiệc tối nhà họ Lâm sắp tới, ba Lâm sẽ công khai thân phận tôi.
Nhà họ Trần cũng được mời.
Nếu kế hoạch thành, tôi và Lâm Du không thể tham dự.
Trần Viên chỉ cần đóng vai “bạn học quan tâm”, đến thăm, rồi thêm mắm dặm muối lan truyền “bi kịch” của chúng tôi.
Tôi và Lâm Du thân bại danh liệt, giá cổ phiếu nhà họ Lâm bị ảnh hưởng.
Nhà họ Trần thừa nước đục thả câu – trò quen thuộc.
Tính toán chu đáo, nhưng cô ta không lường được tôi từng lăn lộn ngoài đời, gặp đủ lòng người hiểm ác.
Tiệc tối diễn ra đúng lịch.
Trần Viên xuất hiện, đắc ý, lộng lẫy như chuẩn bị đăng quang.
Nhưng khi thấy tôi và Lâm Du không tổn hại, khoác tay ba Lâm bước ra giữa hội trường…
Ly champagne trong tay cô ta rơi, vỡ tan.
Âm thanh chói tai vang giữa nhạc du dương, thu hút mọi ánh nhìn.
“Cậu sao vậy, Viên Viên? Không sao chứ?”
Một bạn học lo lắng hỏi.
“Không… không sao, tớ bất cẩn…”
Trần Viên nghiến răng, gượng cười méo mó che đậy mất mặt.
Tôi đứng dưới ánh đèn, cô ta nhìn tôi ngược sáng, không thấy rõ mặt.
Nhưng tôi thấy rõ nét tức tối của cô ta.
Cố chịu đi, Trần Viên.
Hồi gay cấn… còn ở phía sau.
18
Dù là tiệc nhận người thân, tôi vẫn mời ba.
Nhưng chắc lão già bị tôi – đứa con “ăn cháo đá bát” – làm tức, tiệc bắt đầu nửa tiếng mà ổng chưa tới.
Không đến thì thôi, ông cụ phái Tống Minh Thanh thay.
“Trần Viên! Ai là Trần Viên?”
Tống Minh Thanh bảnh bao, nghênh ngang giữa sàn nhảy, gào như loa phường.
“Trời ơi, ai thế, đẹp trai quá…”
“Người nhà họ Lâm mời? Ai biết không? Tôi muốn lập fanclub!”
“Tìm Trần Viên hả? Tỏ tình à?”
“Trần Viên số hưởng thế? Có Lộ Phàm rồi còn trai đẹp tỏ tình?”
Con gái thì thầm, ghen tỵ nhìn Trần Viên.
Lâm Du tròn mắt, huých tôi: “Bảo Bối, trai đẹp!”
“…Đẹp cái đầu em.”
Tôi liếc Tống Minh Thanh, bực mình.
“Em thích tên đó hả?”
“Chị đừng nói bậy!”
Lâm Du đỏ tai, bịt miệng tôi.
Trần Viên, vốn tức đỏ mặt, nghe gọi mình, giả vờ dịu dàng, e thẹn bước ra.
Chiếc váy dính champagne trông lố bịch.
“Chào anh, có chuyện gì?”
Cô ta nâng váy, giọng ngọt hơn bình thường gấp mười.
“Cô là Trần Viên?”
Tống Minh Thanh liếc cô ta từ đầu đến chân.
Tôi biết ánh mắt đó – hồi bé tập bắn, hắn ngắm mục tiêu, bóp cò, phát nào trúng mười điểm cũng thế.
Mục tiêu xác nhận – đòn chí mạng sắp đến.
Trần Viên ngại ngùng gật đầu.
Tống Minh Thanh gật lại, hài lòng:
“Đi, xin lỗi Thẩm Bảo Bối.”
“…Tôi đã có người trong lòng…”
Trần Viên vô thức từ chối, tưởng là tỏ tình. Nói nửa câu, cô ta nhận ra sai sai.
“Cô nói gì cơ?”