6
Ban đầu tôi định đợi đến khi ly hôn xong mới nói với ba mẹ chuyện này.
Dù sao thì trong mắt người lớn, hai chữ “ly hôn” vẫn là điều mất mặt.
Nhưng giờ Trần Tú Quyên đã định dùng cách này để buộc tôi phải gắn bó với cô ta, tôi cũng chỉ có thể nhờ ba mẹ giúp đỡ.
Thế là, trong bữa trưa, tôi lưỡng lự mãi mới chịu mở miệng.
“Ba, mẹ… con… con định ly hôn với Tú Quyên.”
Tôi vừa dứt lời, ba mẹ lập tức dừng đũa, đồng loạt ngẩng đầu nhìn tôi.
Ba tôi thở dài một tiếng, mẹ thì đặt đũa xuống.
Tôi thầm nghĩ: Xong rồi, kiểu gì cũng bị giảng đạo cho xem.
Kiểu gì cũng là: “Vợ chồng nào mà chẳng cãi vã”, rồi khuyên tôi “chuyện to hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không”, bảo tôi nên nhẫn nhịn một chút.
Nhưng khi tôi còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần để nghe giảng, mẹ tôi lại nói:
“Từ lúc con bồng Đa Đa về đây, ba mẹ đã biết giữa con và Tú Quyên có chuyện rồi.”
“Nói thật nhé, mẹ cũng chẳng ưa gì nó. Con xem, sau khi cưới xong, nó chưa từng về đây một lần. Rồi còn không cho Đa Đa về nhà ngoại, chẳng phải vì trọng nam khinh nữ sao.”
“Còn suốt ngày lấy đồ trong nhà mang cho em trai nó nữa, hừ.”
“Ly hôn cũng tốt, chỉ tội nghiệp cho Đa Đa thôi.”
Chúng tôi ngồi nói chuyện nguyên buổi chiều, ba mẹ cũng đã hiểu rõ đầu đuôi mọi chuyện.
Ba tôi tức đến mức suýt đập nát bàn trà, nghiến răng nói:
“Hồi cưới, tiền sính lễ đưa hết cho em trai nó, lúc đó tao còn thấy thương nó. Ai ngờ bản thân nó cũng y như vậy.”
“Giờ còn định vay tiền giúp em trai nó nữa, mày nhìn xem mày cưới phải loại người gì vậy?”
Tôi cúi đầu không nói gì.
Tuổi trẻ mà, ai chẳng từng nhìn lầm người.
Sau khi ở quê thêm hai ngày, tôi dẫn Đa Đa quay về thành phố.
Để cho màn kịch thêm phần thuyết phục, tôi còn cố ý mua một bó hoa hồng về theo.
Trần Tú Quyên đang ngồi xem TV, thấy tôi và Đa Đa về thì thoáng sững người.
Tôi vội lấy bó hoa hồng giấu sau lưng đưa cho cô ta.
“Xin lỗi em, là lỗi của anh. Lần này về quê, anh đã bị ba mẹ dạy dỗ một trận rồi. Anh nghĩ em nói đúng, em trai em cũng là em trai anh. Nó khó khăn, anh là anh rể thì đúng là nên giúp đỡ.”
“Anh xin lỗi em. Anh sẽ đi tìm việc lại, sau này hai vợ chồng mình sống tốt với nhau.”
Trần Tú Quyên thấy hoa hồng, nghe tôi xin lỗi chân thành như vậy, đôi mắt lập tức đỏ hoe.
Cô ta ôm chặt lấy tôi, liên tục nói: “Không sao, không sao, em tha thứ cho anh rồi.”
Từ hôm đó, cuộc sống dần trở lại yên ổn. Mỗi ngày tôi đều ra khỏi nhà từ sớm, tối mịt mới về, nhìn y như đang đi tìm việc.
Trần Tú Quyên ngày nào cũng hỏi tiến độ tìm việc của tôi. Mỗi lần cô ta hỏi, tôi đều làm bộ mặt đau khổ, nói là không tìm được việc tốt.
“Giờ tình hình chung tệ quá, thật sự không kiếm ra công việc nào cả.”
Tôi bày ra vẻ ân hận: “Xin lỗi em, đáng ra anh không nên bồng bột nghỉ việc.”
Trần Tú Quyên tuy trong lòng tức giận, nhưng thấy tôi như vậy cũng không nỡ mắng, chỉ đành an ủi: “Không sao, từ từ rồi cũng sẽ tìm được.”
Hạ Khoa lại liên lạc với tôi. Cô ấy tra được Trần Tú Quyên đúng là đã vay tiền, tổng cộng hai trăm triệu — trùng khớp với con số mà Trần Tú Anh từng nói là cần để khởi nghiệp.
Tôi thắc mắc: Trần Tú Quyên không có việc làm, không có thu nhập, lấy gì mà vay được nhiều tiền đến vậy?
Hạ Khoa cười nói:
“Giờ nhiều khoản vay tiêu dùng nhỏ lắm, chỉ cần chụp CMND là được duyệt, chỉ là lãi suất cao đến mức dọa người.”
“Chẳng phải vậy là vay nặng lãi sao?”
“Không không, khác với vay nặng lãi. Những chỗ đó hợp pháp, không tính lãi chồng lãi, chỉ là lãi suất cao hơn bình thường một chút thôi.”
Ôi Trần Tú Quyên ơi là Trần Tú Quyên.
Nhà thì sắp khánh kiệt đến nơi, vậy mà cô vẫn còn tâm trí đi vay tiền giúp em trai khởi nghiệp.
Cô đúng là yêu em trai đến mù quáng rồi.