Tạ Tuỳ lại chẳng mảy may bận tâm chuyện tôi thèm khát gia tài nhà anh ta:
“Em thích thế nào, nghe em hết.”
Tôi hài lòng, lập tức mở điện thoại tìm mẫu nhẫn cưới.
Tạ Tuỳ còn nói thêm:
“Với cả anh bận thế này, chẳng có thời gian mà ngoại tình đâu.”
Tôi mỉm cười:
“Chưa chắc đâu, cô thư ký hoa trắng kia không phải ví dụ rõ rành rành à.”
Tạ Tuỳ bị tôi làm cho nghẹn lời:
“Sau này anh đổi sang thư ký nam.”
Tôi nghiêng đầu nghĩ nghĩ:
“Vậy thì sau này có khi tôi lại thành vợ hờ mất.”
Tạ Tuỳ: “?”
Lúc Tiêu Bạch Hoa bước vào văn phòng, tôi lại nghe thấy tiếng quen thuộc:
“Chủ nhân, cốt truyện chính đã hiệu chỉnh hoàn tất.”
Cô ta vẫn giữ nguyên vẻ đáng thương vô tội:
“Tổng giám đốc Tạ, xin ngài đừng đuổi em đi. Em thật lòng ngưỡng mộ ngài. Chị Tạ không chứa chấp em thì thôi, em không cần gì cả, chỉ xin được ở bên ngài.”
Nhưng lần này, Tạ Tuỳ không hề dung túng như trước:
“Ngưỡng mộ tôi? Vậy thì qua chi nhánh bên châu Phi rèn luyện mười năm đi. Không cần xuất sắc lắm, chỉ cần tăng trưởng doanh thu ba trăm phần trăm thôi. Trước khi đạt được chỉ tiêu, đừng quay về.”
Dù hệ thống có lặp lại:
“Chủ nhân, cốt truyện chính đã hiệu chỉnh hoàn tất.”
Tạ Tuỳ vẫn không thay đổi sắc mặt.
Tiêu Bạch Hoa khóc lóc chạy ra khỏi văn phòng.
Tôi bụm miệng cười:
“Đúng là tên tư bản ác ôn, ép người ta đến thế.”
Tạ Tuỳ thản nhiên:
“Đã cầm lương của tôi mà không làm việc tử tế, còn tính giở trò luồn lách à?”
Tôi tâm trạng rất tốt, cúi đầu hôn nhẹ lên khóe môi Tạ Tuỳ:
“Chồng ơi, mình bàn thêm chuyện này nhé?”
Tạ Tuỳ ngước mắt, giọng đầy chiều chuộng:
“Em muốn mua gì thì cứ mua, anh có bao nhiêu tiền, em tiêu bấy nhiêu.”
Nhưng tôi lắc đầu:
“Chồng ơi, sau này cho dù có ly hôn, anh cũng đừng tống em vào trại tâm thần nhé?”
Tạ Tuỳ: “?”
Tôi ấn đầu anh ta xuống:
“Anh phải gật đầu!”
Anh ta ngoan ngoãn gật đầu.
Tôi hôn anh ta một cái nữa:
“Được rồi, giờ mới chịu nói.”
“Chồng ơi, em yêu anh, yêu từ lâu lắm rồi.”
Tạ Tuỳ mỉm cười:
“Anh biết, anh cũng vậy.”
– Hết –