Skip to main content

#hutao01 Âm Mưu Trong Đêm Sương Mù

10:00 sáng – 22/05/2025
Sương mù dày đặc bao phủ con hẻm nhỏ ở Bắc Kinh, ánh đèn đường mờ ảo chiếu qua màn sương, tạo nên một không gian lạnh lẽo và bí ẩn. Tiếng khóc nức nở của Trình Nhược Lam vang lên trong hẻm, khi cô bị trói chặt trên một chiếc ghế gỗ cũ kỹ, đôi mắt đỏ hoe, đầy oán hận và đau đớn. Trước mặt cô, Lưu Hạo Nhiên – người bạn trai cô yêu suốt sáu năm – đứng đó, ánh mắt hắn lạnh lùng, không một chút cảm xúc. Hôm nay, ngày 20 tháng 5 năm 2014, là ngày cô mất tất cả – gia đình, sự nghiệp, và cả mạng sống – vì sự phản bội của hắn.
Hắn cười lạnh, giọng nói đầy sát khí: “Trình Nhược Lam, cô nghĩ cô có thể thắng tôi sao? Tập đoàn Hạo Nghi giờ là của tôi, và cô… sẽ không bao giờ sống sót để lấy lại nó!” Hắn giơ con dao lên, ánh sáng lóe lên từ lưỡi dao, và đâm thẳng vào ngực cô. Cô hét lên, máu chảy thành dòng, thấm đỏ áo, và ý thức dần mờ đi. Trong khoảnh khắc cuối cùng, cô nghe tiếng cười điên loạn của Vương Tiểu Nhi – người tình của Lưu Hạo Nhiên – vang lên bên tai: “Trình Nhược Lam, cô chết đi! Hạo Nhiên là của tôi!” Cô nhắm mắt, lòng tràn đầy oán hận, nhưng thay vì bóng tối nuốt chửng cô, một tiếng thì thào dịu dàng vang lên: “Hãy sống lại… và lấy lại tất cả…”
Khi cô mở mắt, cô không thấy con hẻm tối hay lưỡi dao của Lưu Hạo Nhiên, mà là ánh đèn mờ ảo trong sương mù chiếu qua cửa sổ căn hộ nhỏ của cô ở Bắc Kinh. Cô giật mình ngồi dậy, nhìn quanh, và nhận ra mọi thứ: chiếc đồng hồ cũ trên bàn, bức ảnh gia đình treo tường, và lịch trên điện thoại – ngày 20 tháng 4 năm 2014, một tháng trước khi cô chết. Cô run rẩy, sờ lên mặt mình, nhìn vào gương, và thấy một Trình Nhược Lam vẫn còn sống, chưa bị phản bội, chưa bị hủy hoại. “Tôi… trọng sinh?” Cô thì thào, lòng dâng lên một cơn sóng dữ dội.
Cô nhớ lại mọi chi tiết đau đớn trong kiếp trước: Lưu Hạo Nhiên, người bạn trai cô yêu suốt sáu năm, đã phản bội cô, công khai thân mật với Vương Tiểu Nhi tại một buổi tiệc lớn của Tập đoàn Hạo Nghi, làm nhục cô trước đám đông. Hắn không chỉ cướp công lao của cô, mà còn hãm hại cha cô, khiến ông bị kết án tù, và cuối cùng bắt cóc em gái cô – Trình Vũ – để ép cô từ bỏ công ty, trước khi giết cô một cách tàn nhẫn. Cô siết chặt tay, ánh mắt rực cháy oán hận: “Lưu Hạo Nhiên, lần này, tôi sẽ khiến anh mất tất cả. Tôi sẽ bảo vệ cha, bảo vệ Trình Vũ, và lấy lại Hạo Nghi.”
Cô đứng dậy, mở điện thoại, và bất ngờ nhận được một tin nhắn từ một số lạ: “Trình Nhược Lam, đây là tôi – cô của 10 năm sau. Đừng tin Lưu Hạo Nhiên, hắn sẽ hãm hại cô và gia đình. Hãy tìm Giang Thần, anh ấy sẽ giúp cô. Anh ấy yêu cô hơn cả mạng sống.” Cô sững sờ, tim đập thình thịch, nhưng cô biết, đây không phải trò đùa – cô đã trọng sinh, và đây là cơ hội để thay đổi mọi thứ.
Cô nhớ đến Giang Thần – một nhà báo điều tra, người bạn thân âm thầm yêu cô suốt bao năm, người đã cố gắng cứu cô trong kiếp trước, nhưng không kịp. Trong kiếp trước, cô từng từ chối tình cảm của anh vì Lưu Hạo Nhiên, nhưng giờ đây, cô nhận ra rằng chỉ có anh là người thực sự yêu cô, sẵn sàng hy sinh vì cô. Cô thì thào: “Giang Thần… lần này, tôi sẽ không để anh rời xa tôi…” Cô nhanh chóng thay đồ, rời khỏi căn hộ, và chạy đến con hẻm cổ kính nơi cô từng gặp anh trong kiếp trước, ánh đèn mờ ảo trong sương mù chiếu sáng con đường lát đá.
Khi cô đến nơi, cô nhìn thấy Giang Thần đứng đó, ánh mắt anh dịu dàng nhìn cô, như thể đang chờ đợi. Anh mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, khuôn mặt tuấn tú dưới ánh đèn mờ ảo, nở một nụ cười nhẹ: “Nhược Lam, lâu rồi không gặp. Sao cô lại ở đây?” Cô nhìn anh, nước mắt lăn dài, lòng tràn đầy cảm xúc. Cô chạy đến, lao vào vòng tay anh, ôm chặt lấy anh như sợ anh sẽ biến mất: “Giang Thần… tôi… tôi cần anh… Đừng rời xa tôi nữa, được không?”
Anh sững sờ, ánh mắt thoáng qua một tia đau đớn, nhưng nhanh chóng ôm cô chặt hơn, giọng nói dịu dàng: “Nhược Lam, tôi luôn ở đây vì cô. Tôi chưa bao giờ rời xa cô, dù cô có đẩy tôi đi bao nhiêu lần. Cô biết không, tôi yêu cô từ rất lâu rồi…” Cô tựa đầu vào ngực anh, nước mắt thấm ướt áo anh, giọng run rẩy: “Giang Thần, tôi… tôi cũng yêu anh. Tôi đã sai khi chọn Lưu Hạo Nhiên, tôi đã sai khi không nhận ra tình cảm của anh… Lần này, tôi sẽ không để anh phải đau lòng nữa…”
Anh cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, giọng nói trầm ấm: “Nhược Lam, tôi không cần cô phải nói những lời này. Tôi chỉ cần cô ở bên tôi, để tôi bảo vệ cô, để tôi yêu cô… Dù có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ không bao giờ rời xa cô.” Cô ngẩng đầu, nhìn vào mắt anh, và lần đầu tiên sau bao đau khổ, cô cảm nhận được sự ấm áp và an toàn mà cô đã bỏ lỡ trong kiếp trước. Cô mỉm cười, nước mắt lăn dài, thì thào: “Giang Thần, tôi tin anh… Tôi sẽ không bao giờ để anh phải đau khổ vì tôi nữa…”
Họ ôm nhau dưới ánh đèn mờ ảo trong sương mù, ánh sáng dịu dàng chiếu lên khuôn mặt họ, như một lời thề về một tình yêu vĩnh cửu. Nhưng trong lòng Trình Nhược Lam, cô biết, cuộc chiến với Lưu Hạo Nhiên chỉ vừa bắt đầu. Cô nắm chặt tay Giang Thần, ánh mắt rực cháy quyết tâm: “Giang Thần, anh sẽ giúp tôi, đúng không? Tôi sẽ khiến Lưu Hạo Nhiên trả giá, và tôi sẽ bảo vệ gia đình mình.” Anh gật đầu, ánh mắt đầy yêu thương và kiên định: “Nhược Lam, tôi sẽ ở bên cô, dù phải đối mặt với bất cứ điều gì. Chúng ta sẽ cùng nhau lấy lại tất cả, và tôi sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương cô nữa.”