Skip to main content

Nhành Đào Trong Gió (风中桃枝)

9:20 sáng – 20/05/2025

Vân Hà, tỉnh Giang Tô, Trung Quốc, năm 2020.

Trần Hiểu Phong đứng trước căn nhà cổ ở Vân Hà, ánh nắng chiều tà chiếu qua tán lá cây đào cổ thụ, rải những đốm sáng lấp lánh lên sân gạch cũ kỹ. Căn nhà, giờ đã bị bỏ hoang, phủ đầy bụi và mạng nhện, toát ra một thứ khí lạnh kỳ lạ, như đang thì thào những bí mật bị chôn vùi. Anh, một nhạc sĩ trẻ 25 tuổi từ Thượng Hải, đến Vân Hà để tìm cảm hứng cho album mới, nhưng không ngờ lại bị cuốn vào một câu chuyện từ quá khứ, liên quan đến cây đào, một bài hát, và một lời nguyền.

Anh bước vào nhà, sàn gỗ kêu cọt kẹt dưới mỗi bước chân, và một mùi hôi thoảng qua, như ký ức của những ngày xưa cũ. Trong góc phòng khách, anh tìm thấy một chiếc hộp nhạc cũ, khắc hình hoa đào, phủ bụi dày. Anh lau sạch, mở nắp, và một giai điệu quen thuộc vang lên – Thanh Liên, bài hát từng làm chấn động giới âm nhạc mười năm trước, nhưng bị phá bỏ bởi chính tác giả, Lý Minh. Giai điệu ấy, dù chỉ là một đoạn ngắn, khiến Trần Hiểu Phong sững sờ. Nó đẹp, sâu lắng, nhưng ẩn chứa một nỗi buồn không thể diễn tả, như lời than thở của một linh hồn lạc lối. Anh nhìn quanh, và dưới đáy hộp, anh tìm thấy một mảnh lụa đỏ nhỏ, lấp lánh như máu, kèm một mảnh giấy ghi: “Đừng để Thanh Liên vang lên.”

Trần Hiểu Phong, với lòng tò mò của một nhạc sĩ, mang chiếc hộp về nhà trọ, quyết định tìm hiểu câu chuyện đằng sau. Anh hỏi dân làng, và họ kể về Lý Minh – một nhạc sĩ tài năng bị vu khống đạo nhạc, trở về Vân Hà, đối mặt với lời nguyền của Vương Tố Liên, tổ tiên bị phản bội và thiêu sống vì bị vu làm yêu nữ. Họ nói về Trần Ngọc Lan, kẻ thao túng scandal để kích hoạt lời nguyền, và cái chết thảm khốc của cô dưới dải lụa đỏ. Họ nhắc đến Vương Tiểu Phụng, người bạn thanh mai trúc mã của Lý Minh, người đã đứng bên anh qua những ngày đen tối. Dân làng thì thầm rằng lời nguyền đã được phá, nhưng cây đào vẫn đứng đó, như một lời cảnh báo, và đôi khi, tiếng khóc khe khẽ vẫn vang lên vào đêm trăng rằm.

Trần Hiểu Phong, bị cuốn vào câu chuyện, quyết định tìm Vwang Tiểu Phụng, giờ là một giáo viên âm nhạc đã nghỉ hưu, sống lặng lẽ ở Vân Hà. Anh gõ cửa nhà cô, và một phụ nữ trung niên với mái tóc điểm bạc, ánh mắt dịu dàng nhưng mang chút u buồn, mở cửa. “Cậu là ai?” Cô hỏi, giọng nhẹ nhàng. Anh kể về chiếc hộp nhạc, về Thanh Liên, và câu chuyện của Lý Minh. Vương Tiểu Phụng thở dài, mời anh vào, lấy từ tủ ra một lá thư cũ, giấy đã ngả vàng, nét chữ run rẩy nhưng đầy cảm xúc. “Đây là lá thư Minh để lại trước khi rời Vân Hà,” cô nói, giọng nghẹn ngào. “Cậu đọc đi, có lẽ cậu sẽ hiểu.”

Trần Hiểu Phong mở lá thư, và những dòng chữ như kéo anh vào một thế giới khác:

“Tiểu Phụng thân mến,

Khi cậu đọc lá thư này, tôi đã rời Vân Hà, mang theo Lý Hạo đến Thượng Hải. Tôi không biết liệu mình có thể quay lại, nhưng tôi muốn cậu biết rằng cậu là ánh sáng duy nhất trong những ngày đen tối của tôi. Từ nhỏ, cậu đã luôn ở bên tôi, dù tôi chẳng bao giờ xứng đáng. Khi cậu nắm tay tôi dưới cây đào, khi cậu liều mình vì tôi trước lời nguyền, tôi đã muốn nói rằng tôi yêu cậu, yêu từ rất lâu, nhưng tôi không đủ can đảm. Tôi sợ làm tổn thương cậu, sợ quá khứ của tôi sẽ kéo cậu xuống. Tiểu Phụng, cậu xứng đáng với một người tốt hơn, một cuộc sống hạnh phúc hơn. Tôi chỉ mong cậu luôn mỉm cười, như nhành đào trong gió, đẹp đẽ và kiên cường. Cảm ơn cậu, vì tất cả.

Lý Minh.”

Trần Hiểu Phong ngẩng lên, thấy Vương Tiểu Phụng lau nước mắt, nụ cười buồn bã. “Minh không bao giờ quay lại,” cô thì thào. “Anh ấy nghĩ rời đi là cách bảo vệ tôi, nhưng anh ấy không biết rằng tôi đã đợi anh ấy, đợi suốt mười năm.” Anh sững sờ, cảm nhận được nỗi đau trong giọng nói của cô, một tình yêu dang dở, đẹp nhưng đầy tiếc nuối, như nhành đào rơi trong gió. Anh hỏi: “Cô có hối hận không?” Cô lắc đầu: “Không, vì tôi yêu anh ấy, và yêu là không hối hận.”

Vương Tiểu Phụng kể thêm về những ngày sau khi Lý Minh rời đi. Anh thành công ở Thượng Hải, trở thành một nhà sản xuất âm nhạc nổi tiếng, nhưng không bao giờ phát hành Thanh Liên, để bảo vệ lời nguyền không tái diễn. Lý Hạo, nhờ chữa trị, đã hồi phục, giờ là một họa sĩ tài năng, vẽ những bức tranh về cây đào, như một cách tưởng nhớ quá khứ. Trần Hiểu Phong, xúc động trước câu chuyện, cảm thấy một xung đột nội tâm. Thanh Liên là một kiệt tác, có thể đưa anh đến đỉnh cao danh vọng, nhưng anh biết, nếu phát hành nó, lời nguyền có thể trở lại, như lời cảnh báo của Lý Minh.

Anh trở về căn nhà cổ, ngồi dưới cây đào, mở chiếc hộp nhạc, để giai điệu Thanh Liên vang lên lần cuối. Gió thổi qua, mang theo một tiếng khóc khe khẽ, như lời than thở của Vương Tố Liên. Anh nhìn mảnh lụa đỏ trong tay, lòng nặng trĩu. Anh nhớ đến lá thư của Lý Minh, đến tình yêu dang dở của anh và Vương Tiểu Phụng, và quyết định đốt mảnh lụa, phá bỏ chiếc hộp nhạc. Ngọn lửa cháy sáng, giai điệu tắt dần, và tiếng khóc biến mất, nhưng một cảm giác lạnh lẽo vẫn bao quanh anh, như thể Vương Tố Liên đang nhìn từ xa.

Ngày hôm sau, Trần Hiểu Phong rời Vân Hà, mang theo câu chuyện của Lý Minh và Vương Tiểu Phụng, như một bài học về tình yêu, danh vọng, và sự hy sinh. Anh không phát hành Thanh Liên, nhưng sáng tác một bài hát mới, lấy cảm hứng từ nhành đào trong gió, để kể lại câu chuyện của họ. Bài hát ấy, dù không nổi tiếng như Thanh Liên, lại mang một linh hồn khác – linh hồn của sự thật và tình yêu.

Nhiều năm sau, Lý Minh, giờ đã ngoài bốn mươi, trở lại Vân Hà, đứng dưới cây đào, tóc điểm bạc nhưng ánh mắt vẫn sáng. Anh gặp Vương Tiểu Phụng, giờ là một người phụ nữ với nụ cười dịu dàng, nhưng vẫn mang chút u buồn. “Tiểu Phụng, tôi đã quay lại,” anh nói, giọng run rẩy. Cô nhìn anh, nước mắt lăn dài: “Minh, tôi đã đợi cậu.” Họ ôm nhau dưới cây đào, ánh nắng chiếu qua tán lá, như nhành đào rơi trong gió, đẹp đẽ và vĩnh cửu. Nhưng khi họ rời đi, một dải lụa đỏ nhỏ xuất hiện dưới gốc cây, lấp lánh dưới ánh trăng, kèm tiếng khóc khe khẽ, như thể Vương Tố Liên vẫn lẩn khuất, chờ đợi một ngày khác để kể tiếp câu chuyện của mình.

  • Hoàn –