12
Chuyện của Lương Vọng Hiên và Tứ tiểu thư làm rùm beng đến vậy, vậy mà vẫn chưa có tin thành thân.
Lưu Tri Dao nói, Đoan vương phi kiên quyết không đồng ý.
Tứ tiểu thư đi cầu xin Đoan vương làm chủ.
Nhưng Đoan vương thân thể yếu, liền đá quả bóng trở lại cho vương phi.
Cuộc giằng co vẫn tiếp tục bế tắc.
Cuối cùng, Hoàng đế chuẩn y hôn sự của Lương Vọng Hiên và Tứ tiểu thư.
Người tinh mắt đều nhìn ra thái độ của Hoàng đế.
Sắp thành thân, nhưng Hoàng đế vẫn không ban tước vị cho Tứ tiểu thư, rõ ràng ngài chỉ coi trọng Lương Vọng Hiên.
Hắn dần dần trở thành nhân vật nổi bật trong kinh thành.
Dù là tân quý, nhưng nền tảng vẫn còn nông.
Đoan vương phủ lại không chịu bỏ ra nhiều của hồi môn.
Hai người vội vã thành thân.
Lương Vọng Hiên mấy lần đến tiểu viện tìm ta, nhưng đều bị đóng cửa từ chối.
Hạnh Hoa Lâu vẫn kinh doanh như thường, chẳng ai biết chủ nhân đã đổi.
Ta vẫn chưa tiện lộ diện, mỗi ngày đều ngồi trên lầu nghe Lưu Tri Dao chửi mẹ hắn.
Chờ thật lâu, cuối cùng người cũng đến.
Tiếng bước chân nặng nề, lộn xộn.
“Gần đây chuyện gì xảy ra? Sao không ai báo tin?”
Đoan vương phi được nha hoàn dìu vào, giọng điệu nghiêm khắc.
Hoàn toàn khác với dáng vẻ ung dung trong con hẻm ngày ấy.
Bà ta nhìn quanh quất: “Chủ nhân nơi này đâu?”
Tiểu nhị cúi người: “Chính là vị này.”
Bà ta ngạc nhiên nhìn ta.
Ta mỉm cười: “Dùng thủ đoạn chiếm đoạt, vương phi không hiểu sao?”
Bà ta phất tay bảo lui hết người hầu, rồi ngồi xuống.
“Là Tri Dao dẫn ngươi đến? Ngươi đã biết hết rồi?”
Ta chỉ cười, không đáp.
Bà ta thở dài: “Ta cũng là bị ép buộc, không còn cách nào khác.”
Năm đó bà ta mang thai, chưa kịp vui mừng thì Chu di nương cũng có tin mừng.
Bà ta nghe thấy Đoan vương nói với Chu di nương:
“Nếu nàng sinh con trai, mà vương phi sinh con gái, thì sẽ nâng nàng lên làm chính thất.”
“Như vậy, con của nàng ta sẽ là thế tử. Ta tuyệt đối không để điều đó xảy ra.”
Ánh mắt vương phi tràn đầy bi thương:
“Mỗi lần nhìn thấy Tri Dao, ta lại nhớ đến con. Đối tốt với hắn, ta lại cảm thấy có lỗi với con.”
Sau đó, Hồ lão bản bế đến một bé gái, đặt tên là Lưu Triệu Triệu.
“Cái tên đó vốn là ta đặt cho con khi còn trong bụng.”
“Ta cố gắng yêu thương nàng ấy, giống như đang yêu thương con.”
Bà ta kéo áo chứng minh:
“Nhiều năm nay, vì cầu phúc cho con, ta ăn chay niệm Phật mỗi ngày, không đeo trang sức, chỉ mặc vải thô.”
Ta bật cười ha hả.
“Ngươi cười cái gì?”
Ta phủi nhẹ tay áo:
“Vương phi tuổi đã cao, trí nhớ không tốt lắm.”
“Năm đó, Chu di nương đột ngột qua đời, Tam tiểu thư chất vấn ngài, trong cơn tức giận đã cầm trâm vàng đâm ngài bị thương.”
“Từ đó về sau, ngài không bao giờ đeo trang sức nữa. Cớ gì lại bảo là vì nữ nhi?”
Về sau, Tam tiểu thư biến mất khỏi Đoan vương phủ, nghe nói là gả xa đến vùng biên cương.
“Nhưng thực ra, chính ngài sai người bắt nàng ta, đổi tên đổi họ, bán vào kỹ viện.”
“Nàng ta không chịu nổi được bao lâu thì chết.”
Gương mặt Đoan vương phi vặn vẹo:
“Nó và con tiện tỳ mẹ nó đều đáng chết.”
“Ngài cũng đâu thực sự yêu thương Tứ tiểu thư.”
Bà ta khựng lại: “Ta đối xử với Triệu Triệu còn chưa tốt sao?”
“Ngài cố ý dạy nàng ta trở nên kiêu ngạo, ngang ngược, khiến ai cũng xa lánh.”
“Ngài muốn giữ nàng bên cạnh, hoàn toàn kiểm soát nàng, không cho nàng rời đi.”
Tứ tiểu thư nhận ra thì đã muộn, những gia đình môn đăng hộ đối đã không còn ai coi trọng nàng.
Nàng ta vội vã tìm đường thoát thân, liều mạng bôi nhọ danh tiếng của vương phi ở bên ngoài.
Chỉ cần có chút bất đồng, nàng liền lôi vương phi ra làm lá chắn.
Vương phi có tiếng là đoan trang hiền đức, so với nàng, càng làm nàng trở nên đáng ghét hơn.
Cuối cùng, nàng ta gặp được Lương Vọng Hiên, liền bất chấp tất cả bám chặt lấy hắn.
Đoan vương phi nhìn ta, vỗ tay cười lạnh:
“Không hổ là nữ nhi của ta, quả nhiên thông minh.”
Ta giả vờ không hiểu:
“Ai là nữ nhi của ngươi?”
Bà ta đột nhiên đổi sắc mặt, trầm giọng quát:
“Bắt lấy nó!”
13
Tùy tùng bao vây toàn bộ tầng lầu.
Đoan vương phi đã có chuẩn bị từ trước.
Hắc ảnh trên xà nhà theo dõi ta bấy lâu, cuối cùng cũng có đất dụng võ.
Họ chắn trước mặt ta.
Đoan vương phi giận dữ: “Các ngươi dám cản ta?”
Ám vệ không nhượng bộ, họ chỉ nghe lệnh Lưu Tri Dao.
Giữa lúc căng thẳng, Lưu Tri Dao bước ra từ phía sau.
Đoan vương phi tức giận bật cười:
“Cánh ngươi cứng rồi sao? Ta muốn xem thử, ngươi có ngăn được ta hay không!”
Giọng điệu và thái độ của bà ta chẳng khác gì Tứ tiểu thư khi ngang ngược trên phố.
“Ta có ngăn được không?”
Một giọng nói vang lên từ sau tấm bình phong.
“Hoàng thượng?”
Đoan vương phi quay phắt lại nhìn Lưu Tri Dao: “Ngươi?”
Hạnh Hoa Lâu vốn là tai mắt của Đoan vương phủ trong kinh thành.
Chuyện này vẫn luôn là cái gai trong lòng Hoàng đế.
Việc Hoàng đế đích thân xuất hiện chứng tỏ một điều—Lưu Tri Dao đã dùng Hạnh Hoa Lâu làm “tín vật” trung thành, chính thức cắt đứt với Đoan vương phủ.
Kinh thành bùng nổ một trận đại biến.
Đoan vương bị giáng làm thứ dân, chấn động cả triều đình.
Người viết tấu chương luận tội hắn chính là môn sinh đắc ý năm xưa—Lương Vọng Hiên.
Tấu chương dài đến vạn chữ, liệt kê từng tội trạng của Đoan vương.
Tứ tiểu thư và Lương Vọng Hiên đồng lòng, đứng ở tuyến đầu trong việc đàn hặc Đoan vương phủ.
Đoan vương và Đoan vương phi tuổi tác đã cao.
Hoàng đế đặc biệt khoan dung, miễn cho hai người khỏi bị lưu đày.
Nghe nói thế tử của Đoan vương phủ chịu không nổi cú sốc, bệnh nặng rồi qua đời.
Trên đời này, không còn Lưu Tri Dao nữa.
Trong triều, xuất hiện một quyền thần mới—Bạch Tử Ca.
Chị dâu của mẹ ta mang họ Bạch.
Hoàng đế nói ta đã giúp ngài một việc lớn, muốn trọng thưởng.
Sau khi Đoan vương bị giáng chức, quần thần ai nấy đều hoang mang lo sợ.
Dù rằng tội đổi con chính là khi quân.
Nhưng kẻ bị lừa dối là cố Hoàng đế.
Mà chuyện cũ thì có thể lật lại hoặc không.
Nhưng Hoàng đế lại cố tình khơi ra.
Những việc như Hạnh Hoa Lâu, phủ vương tôn nào chẳng có tai mắt?
Tân hoàng chỉ mượn cớ giết gà dọa khỉ, để triều chính về sau thông suốt.
Cho nên, ngày đó Lưu Tri Dao mới nói, ta đến đúng lúc.
Hoàng đế nằm trên giường, hỏi ta có muốn tiến cung không.
Không muốn.
Ta đã thay mẹ hoàn thành tâm nguyện.
Những ngày còn lại, ta muốn đi thật xa.
Hoàng đế tỉnh dậy, tâm trạng tốt, liền chuẩn tấu.
Trước khi rời kinh, Đoan vương khẩn cầu được gặp ta một lần.
Bạch Tử Ca đi cùng ta đến trang viên ngoại thành.
Vừa thấy ta, Đoan vương liên tục gọi “Nữ nhi”, nước mắt giàn giụa.
Hắn luôn miệng kêu oan, nói tất cả đều do vương phi làm, hắn không hề hay biết.
Ngay cả vương phi cũng bênh vực hắn: “Quả thực hắn bị che mắt hoàn toàn.”
Nhưng hôm hắn bị giáng chức, chính thị vệ đã lôi hắn ra khỏi kỹ viện.
Gương mặt hắn, năm tháng ngâm trong tửu sắc, trông chẳng khác nào lão Từ năm xưa.
Ta lạnh nhạt nói:
“Nữ nhi của ngươi, bảy tuổi đã bị phá thân trong kỹ viện.”
“Nếu khi đó, nàng bị đưa đến trước mặt ngươi, dù có gương mặt giống hệt vợ ngươi, ngươi cũng chẳng mảy may thương xót.”
“Ngươi chỉ cảm thấy kích thích hơn, không chút do dự mà lao vào.”
Hắn lùi lại hai bước: “Không… Không thể nào—”
Có thể.
Vì hắn chính là hạng người như vậy.
Vương phi đỡ lấy hắn: “Hắn là cha ngươi, ngươi không thể đối xử với hắn như vậy.”
Ta vẫn còn một điều chưa hiểu, cần vương phi giải đáp.
Bà ta là kẻ tàn nhẫn, có thể ra tay với bất kỳ ai, vì sao lại tha cho Đoan vương?
Bà ta sửng sốt đáp:
“Dù sao chúng ta cũng là vợ chồng. Vợ chồng già, cuối đời có nhau bầu bạn.”
Đoan vương gật đầu như giã tỏi: “Đúng, đúng, đúng! Lão lai bạn!”
Ta và Bạch Tử Ca nhìn nhau, không còn gì để nói.
Sau khi rời kinh thành, ta thẳng tiến về phương Nam.
Mùa xuân, hoa đào nở rộ.
Rực rỡ, nồng cháy, như thiêu đốt nửa bầu trời thành sắc hồng.
Vài năm sau, ta nhận được mật thư từ Bạch Tử Ca.
Trang viên nơi Đoan vương và vương phi sống đột nhiên xảy ra hỏa hoạn.
Hai người bị thiêu thành tro.
Theo suy đoán, có lẽ do vợ chồng cãi vã mà vô tình gây ra hỏa hoạn.
Ta ném mật thư xuống sông, lập tức rời đi.
Dù thế nào, ta cũng phải tìm một nơi mà không ai có thể tìm thấy ta.