Skip to main content

14

Tôi tỉnh lại lúc nửa đêm, trong chính chiếc giường của mình.

Nam Húc ngồi canh bên cạnh, đôi mắt sưng húp như hạt óc chó.

Thấy tôi tỉnh, nó khóc òa lên như ấm nước sôi trào.

“Chị ơiiii——!!!”

“Dù em với con trà xanh Tề Minh Châu đều là con riêng, nhưng em là loại tử tế! Em mãi mãi đứng về phía chị, chị đừng ghét em nha!!!”

Tôi đau đầu muốn nổ tung.

Vừa nhấc tay lên, nó đã cúi đầu sát vào lòng bàn tay tôi, dụi dụi như một chú cún nhỏ.

“Chị à, đừng lo. Con trà xanh đó chẳng làm nên trò trống gì đâu. Chị điều hành Nam thị bao năm nay, đâu phải một bản di chúc là có thể cướp mất?”

“Nếu nó muốn tranh tài sản, em cũng tranh! Đều là con riêng, ai cao quý hơn ai chứ?”

“Em giành hết về cho chị!”

Tôi vừa khóc vừa cười.

Chuyện tốt duy nhất mà Nam Văn Lễ – cha tôi – từng làm trong đời, có lẽ là sinh ra đứa trẻ thiên thần này rồi gửi nó đến bên tôi.

Thấy tôi mỉm cười, Nam Húc lại nhỏ giọng hỏi:

“Chị này… chị định tha thứ cho anh rể cũ sao?”

Tôi nhìn về phía bóng tối ngoài khe cửa, khựng lại một chút.

Rồi lắc đầu:

“Em quên cái dáng vẻ chị khó sinh hôm đó rồi à?”

“Chị đã mất rất nhiều thời gian, từng chút một tái tạo lại chính mình, học cách tự cứu lấy mình.”

“Đau lắm. Chị không muốn quay lại con đường đó nữa.”

“Con người phải học cách chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình. Anh ta vì muốn bảo vệ chị mà giấu mọi chuyện, nhưng cũng vì giấu giếm mà làm chị tổn thương.”

“Dù lý do có là gì đi nữa, nỗi đau và sự sụp đổ của chị khi đó là thật.”

“Chị có thể không trách anh ấy, thậm chí còn biết ơn. Nhưng… không thể tin thêm lần nào nữa.”

Nam Húc im lặng, đưa tay gãi mũi.

Bên ngoài, Cố Thanh Phong vẫn không bước vào phòng.

Ba tháng sau, Tề Minh Châu vẫn chưa bị Cố Thanh Phong đưa ra nước ngoài.

Nhưng tôi thì đã kịp thu thập đủ bằng chứng trốn thuế của cô ta, tự tay đẩy cô ta vào trại giam trước.

Tôi từng nói rồi: Không ai đắc tội với Nam Kha mà còn có thể nguyên vẹn rời đi.

Tề Minh Châu bám riết lấy Cố Thanh Phong, trong hôn nhân và sau ly hôn, hết lần này đến lần khác khiêu khích tôi.

Vậy thì phải sẵn sàng mà nhận lấy quả báo.

Và lần này, Cố Thanh Phong không giúp cô ta nộp phạt, cũng không đứng ra cứu nữa.

Suốt thời gian đó, anh ta giống như đã rút khỏi thương trường.

Mọi người đều chờ đợi màn “tái xuất ngoạn mục” sau ly hôn của anh ta — kỳ vọng sẽ kiếm lại gấp chục lần phần tài sản đã chia cho tôi.

Nhưng thứ họ nhận được chỉ là một ông bố bỉm sữa dẫn con đi chơi khắp nơi, và một vị “hoàng đế điên” rót hết dự án béo bở cho Nam thị.

Nửa năm sau, Nam Húc không nhịn nổi nữa, than vãn với tôi:

“Anh rể cũ của em chắc chắn bị gì đó không bình thường! Hôm qua câu lạc bộ của em tổ chức team building, anh ta không biết bằng cách nào biết được, liền tài trợ luôn… một triệu.”

“Chưa hết đâu, em thi đấu bóng rổ, anh ta đích thân đến cổ vũ!”

“Chị có biết không, anh ta là tổng tài của Cố thị, huyền thoại giới tài chính đó! Ấy vậy mà lại ngồi hàng ghế đầu, tươi cười hò hét với đám con gái lớp em: ‘Nam Húc cố lên! Vô địch nhé!’ Em xấu hổ muốn chết tại chỗ luôn!”

Tưởng tượng ra cảnh tượng đó, tôi cười đến mức mặt nạ dưỡng da cũng rạn nứt.

Tôi biết anh ta đang cố gắng lấy lòng những người xung quanh tôi.

Thậm chí trợ lý Lục cưới vợ, anh ta còn tặng một chiếc siêu xe.

Đến mức giờ nhắc đến Cố tổng, ánh mắt trợ lý Lục cứ chập chờn, muốn nói lại thôi.

Tôi còn bắt đầu… thấy ghép đôi hai người họ luôn rồi.

Tối đến, lúc nằm lên giường, Cố Thanh Phong lại dùng một số mới nhắn tin cho tôi.

Tôi chẳng còn nhớ nổi mình đã chặn bao nhiêu số rồi nữa.

Nhưng lần này, anh ta không nhắn “chúc ngủ ngon”.

Mà là:

[Nam Kha, những lỗi lầm anh gây ra, một ngày nào đó sẽ trả hết. Mong em có thể đứng yên một chỗ, chờ anh một lần cuối.]

[Đến ngày có thể đường đường chính chính đối diện với em, anh nhất định sẽ dùng toàn lực để quay về bên em.]

Tôi lặng lẽ nhìn ánh đèn dịu nhẹ trên trần nhà, rồi cũng chặn luôn số mới ấy.

Ngày bé tôi từng đọc một câu thơ:

“Một giấc mộng gió nhẹ, thấy dây thường xuân đung đưa – thế gian nơi nào chẳng là Nam Kha.”

Có lẽ mọi kết cục đều đã được viết sẵn từ lâu.

Nam Kha chưa từng là lựa chọn đầu tiên của ai.

Nhưng Nam Kha sẽ luôn là người yêu chính mình đầu tiên.

Từ nay về sau, tôi sẽ sống theo trái tim mình — không vì ai, cũng chẳng cần ai.

(Hết).