Skip to main content

Tự Do Và Tội Ác

8:42 sáng – 23/06/2025

Ngoại truyện 2

02

Lục Thành lại mơ, mơ thấy ngày đầu tiên gặp Hứa Vãn.

Lúc đó là một giờ sáng, anh uống chút rượu, đi nhầm đường.

Khi băng qua một con hẻm nhỏ, anh bị giật mất ví.

Trong ví chỉ có đúng một nghìn tệ, anh cũng chẳng để tâm.

Một bóng người gầy gò vụt qua như gió, nửa tiếng sau, cảnh sát tìm đến anh, báo rằng kẻ trộm đã bị bắt.

Ngồi trong đồn công an yên ắng, anh trông thấy người đã giúp mình.

Hứa Vãn mặc bộ đồ thể thao xanh đậm, đứng thẳng tắp.

Cô buộc tóc đuôi ngựa ngắn, lộ ra chiếc cổ trắng dài mảnh mai.

Khoảnh khắc ấy, trong đầu Lục Thành lóe lên vô số suy nghĩ — nhưng cụ thể nghĩ gì thì anh không còn nhớ rõ.

Khi Hứa Vãn xoay người lại, anh nhìn thấy khuôn mặt cô.

Đôi mắt cô bình tĩnh, xinh đẹp và lạnh lùng.

Cô mang vẻ yên tĩnh, thanh thoát, như một đóa cúc dại nơi núi rừng.

Lục Thành đuổi theo để cảm ơn, nhưng Hứa Vãn chỉ nói:
“Không cần. Lục Thành, tôi không muốn quen anh.”

Lục Thành giật mình tỉnh giấc, bên cạnh trống rỗng không một bóng người.

Anh ngồi trên giường rất lâu, ôm mặt khóc lớn.

Hứa Vãn… đã chết rồi.

Sao cô có thể chết được chứ?

Cô đáng lẽ nên ngẩng cao đầu bước lên lễ đài, nhận lấy huân chương, nhận lấy sự ca ngợi của muôn người.

Cô nên căm ghét sự phản bội của anh, khinh thường và ghê tởm anh.

Thế nhưng cô lại không làm vậy — cô cứ thế rời bỏ anh, bình thản mà ra đi.

Lục Thành không thể quên hình ảnh Hứa Vãn nằm trong vũng máu, yên tĩnh và thê lương, như một đóa hoa đã tàn tạ.

Anh mở lại tấm ảnh chụp chung của hai người.

Hứa Vãn nắm tay anh, đứng cạnh bên.

Cô cười rất rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh, bên khóe môi là hai lúm đồng tiền nhỏ.

Cô từng nói với anh đầy nghiêm túc:
“Cảm ơn anh, Lục Thành. Em thật sự rất hạnh phúc vì được anh yêu thương chân thành như vậy.”

Ở bên cô, anh dần hiểu được những khổ cực cô từng trải qua thuở bé.

Hứa Vãn lớn lên trong sự đàn áp và bị lãng quên.

Khi biết điều đó, anh rất xót xa, thầm thề sẽ mãi mãi đối tốt với cô.

Ba năm cô làm nhiệm vụ, là lúc Từ Uyển xuất hiện.

Cô ta mang khuôn mặt gần giống Hứa Vãn, cố ý tiếp cận anh.

Lục Thành không biết từ khi nào mình lại nảy sinh tâm lý trốn tránh như vậy.

Anh nghĩ, nếu ở bên Từ Uyển, thì cũng chỉ là giải trí tạm thời.

Chờ Hứa Vãn quay lại, cô nhất định sẽ tha thứ cho anh.

Khi Hứa Vãn trở về, anh đã trốn tránh một cách hèn nhát, đổ hết lỗi lầm lên đầu cô.

Anh từng mong cô sẽ nổi điên, sẽ mắng anh là đồ cặn bã, rồi níu kéo anh quay lại.

Nhưng cô không làm thế.

Cô đón nhận mọi thứ bằng vẻ điềm tĩnh lạnh lùng.

Năm thứ hai sau khi cô ra đi, Lục Thành vì mất ngủ lâu ngày, mắc phải chứng rối loạn cảm xúc hưng trầm.

Anh vẫn thường xuyên đến thăm ba mẹ Hứa Vãn. Ba người ngồi trong phòng khách, lặng lẽ không nói gì.

Trong hành lang cách âm kém, luôn vọng lại tiếng trò chuyện ríu rít của hàng xóm.

Từ những câu chuyện ấy, họ lắng nghe được tên của Hứa Vãn, cùng nhau nhớ lại cô.

Một lần nữa, mẹ cô bật khóc đến mức suy sụp:
“Vãn Vãn ơi… mẹ nguyện dùng mạng mình để đổi lấy con quay về…”

Bà thường làm bánh nhân thâu đêm suốt sáng, làm hết cái này đến cái khác.

Thế nhưng người từng thích ăn bánh ấy… đã không còn nữa rồi.

Năm thứ ba sau ngày Hứa Vãn rời đi, sư phụ cô — Giang Thiên Minh — lặng lẽ xuất hiện tại nhà họ Hứa.

Giang Thiên Minh nói:
“Hứa Vãn vẫn còn sống. Mọi người… có thể đến gặp con bé.”

tiếp Chương 12: https://mathienky.net/chuong/tu-do-va-toi-ac/chuong-13-ngoai-chuyen