Skip to main content

Khác với Lâm Tình – một kẻ không nghề nghiệp, Giang Nghị từng có công việc ổn định, lại được bố tôi hậu thuẫn.

Chỉ cần anh ta ngoan ngoãn, không làm điều ngu ngốc, thì tiền đồ chắc chắn sẽ rộng mở.

Tiếc là anh ta không biết trân trọng.

Đã vào đồn công an thì dù là bác sĩ, sau này ra rồi cũng chẳng bệnh viện nào dám nhận.

Anh ta oán hận Lâm Tình đã phá hỏng cả cuộc đời mình.

Khi nghe tin mình bị kết án ba năm, anh ta tức giận đến mức lao vào đánh Lâm Tình giữa đồn.

Dù Lâm Tình có giãy giụa, vẫn bị anh ta đánh đến biến dạng.

Chiếc mũi vốn đã bị ngã sưng tím, giờ bị đánh gãy hẳn. Vì không kịp đưa đi bệnh viện, nên không thể chỉnh hình.

Từ đó, mũi của Lâm Tình vĩnh viễn méo mó, không thể cứu vãn.

Cô ta và mẹ – Lâm Lan Anh – lần lượt bị tuyên án năm và hai năm tù giam.

Nghe nói, ngay ngày đầu tiên vào trại, Lâm Tình vì bị bạn tù chế nhạo mà nghĩ quẩn, treo cổ tự tử.

Lâm Lan Anh vì quá đau lòng sau cái chết của con gái duy nhất, cũng nhảy xuống giếng tự sát theo.

Chỉ còn Giang Nghị là vẫn mặt dày sống sót, thậm chí còn kiên trì sống đến ngày được thả.

Ngày mãn hạn tù, việc đầu tiên anh ta làm là tìm đến tôi.

Nhưng đáng tiếc, cả nhà chúng tôi đã dọn đến sống tại thủ đô Bắc Kinh.

Anh ta chẳng còn cách nào tìm ra tung tích chúng tôi, càng không có cơ hội dây dưa.

Thông tin duy nhất anh ta nắm được là tôi đã kết hôn — với một sĩ quan trẻ tài giỏi.

Còn anh ta, đến cả xin làm bác sĩ ở phòng khám nhỏ cũng không ai nhận.

Giữa mùa đông lạnh giá, anh ta quấn chặt áo cũ, co ro ngủ dưới gầm cầu, trong cơn mơ.

Trong mơ, anh ta là phó viện trưởng trẻ nhất bệnh viện, được mọi người kính trọng, tâng bốc.

Anh ta sống trong biệt thự lớn, có vợ đẹp con ngoan.

Anh ta là người khiến ai cũng phải ngưỡng mộ.

Nhưng tỉnh dậy, thứ anh ta thấy chỉ là đôi tay đầy vết nứt nẻ vì lạnh và gầm cầu đen ngòm.

Cuối cùng, Giang Nghị phát điên.

Người khác kể lại chuyện đó cho tôi nghe, tôi chẳng lấy gì làm ngạc nhiên.

Giang Nghị là loại người năng lực thì tầm thường, nhưng tham vọng lại cao ngất.

Bắt anh ta sống một đời vô dụng, thà để anh ta chết còn dễ chịu hơn.

Nhưng mà… cuộc đời anh ta, giờ đã chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa.

Kiếp này, tôi đã bảo vệ được chính mình, cũng bảo vệ được gia đình.

Người có tương lai tốt đẹp, sẽ không bao giờ là lũ chuột sống trong cống rãnh.

Mà là tôi.