Skip to main content

TRẢ THÙ TÊN CHỒNG CẶN BÃ VŨ PHU

3:25 chiều – 19/05/2025

19.

Viên Diệu tự tìm đến.

Sau khi bị Răng Vàng đánh bất tỉnh, tỉnh dậy xong, hắn lại lần mò đến được đây.

Hắn gào lên gọi tôi, đôi mắt đỏ ngầu, bước chân loạng choạng.

Miệng thì lẩm bẩm chửi rủa, nhưng mỗi bước hắn đi tới — lại là một bước nữa tiến gần về thời đồ đá.

Những câu hắn từng nói với tôi, vẫn còn văng vẳng bên tai:

“Em đang làm trái tổ huấn của nhà họ Viên.”

“Đẻ ra đứa con như vậy là phá hủy dòng dõi độc đinh chín đời tổ tiên nhà tôi.”

“Vì anh được tổ tiên phù hộ mà.”

“Anh thấy em không tôn trọng tổ tiên của anh lắm đâu đấy.”

“Tổ huấn nhà anh nói: tay chân càng mạnh, đàn ông càng oai.”

Chúc mừng Viên Diệu.

Sùng bái tổ tiên, tôn trọng tổ tiên, cuối cùng trở thành tổ tiên.

Viên Diệu kiếp này đã “viên mãn” rồi.

20.

Ba năm sau.

Ngôi làng nhỏ từng bị cô lập với thế giới giờ đã trở thành khu du lịch nổi tiếng — Núi Khỉ Nhai Tử.

Làng Nhai Tử phát triển mạnh du lịch, từng đoàn khách đổ về để tham quan “ngắm khỉ”.

Chị em phụ nữ tự lực cánh sinh, tinh thần làm việc cao ngút.

Người thì huấn luyện khỉ, người làm hướng dẫn viên, người đảm nhận hậu cần quản lý.

Tôi và Hoa Hoa nhàn nhã hơn, thỉnh thoảng chỉ cần đi tuần tra khu tham quan là được.

Hôm nay, lúc đang đi tuần, chúng tôi phát hiện có một con khỉ “vượt ngục”.

Tôi định túm lấy nó thì đã quá muộn.

Nó nhanh như chớp giật lấy balô của một du khách nam, mở khóa kéo tìm đồ ăn bên trong.

Nam du khách giật lại balô, miệng cà khịa: “Ơ kìa, còn là mắt tam bạch cơ à, dữ dằn phết đấy?”

Nói rồi bốp bốp, hắn tung hai cú đấm thẳng vào mặt con khỉ.

“Để xem mày dữ hay tao dữ hơn!”

Con khỉ mắt tam bạch đảo mắt trắng dã, rồi đổ gục xuống như khúc gỗ, nằm im không nhúc nhích.

Chàng trai quay sang khoe với bạn gái: “Cưng thấy không? Anh đàn ông chưa?”

Cô gái nhìn anh ta, ánh mắt lấp lánh — nhưng không phải vì ngưỡng mộ, mà là vì… sợ hãi.

Trời hôm nay nóng như đổ lửa, vậy mà cô vẫn mặc áo len cổ cao, che kín cả tay chân.

Tôi lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn.

Nhìn kỹ hơn, lớp trang điểm của cô ấy rất kỳ lạ.

Kem nền dày cộp.

Má hồng lệch hẳn: một bên nằm ở má, một bên trên xương gò má.

Phấn mắt lại chọn màu tím đậm, quá già so với độ tuổi.

Tôi và Hoa Hoa nhìn nhau, ánh mắt hiểu ngầm.

Chúng tôi bước lại gần.

Chàng trai thấy chúng tôi mặc đồng phục nhân viên, liền gọi với theo:
“Con khỉ này cướp balô của tôi, tôi đòi bồi thường. Hôm nay mấy người phải cho tôi một lời giải thích thỏa đáng, không thì đừng trách!”

“Thưa anh, phiền anh chờ một chút để chúng tôi bàn bạc. Trước mắt mời anh qua phòng nghỉ, dùng tạm chén trà cho hạ nhiệt.”

Tôi nhẹ nhàng đáp.

Đã đến lúc triệu tập hội chị em mở cuộc họp khẩn.

Công ty TNHH Kiên Nhẫn Cực Hạn Núi Khỉ — tiến hành họp ban quản lý đặc biệt.

Chủ đề không phải là bồi thường.

Mà là: “Liệu có nên bổ sung một con khỉ mới cho khu du lịch sau khi một con ‘qua đời’ hay không?”

Cuộc họp diễn ra suôn sẻ.

Hoa Hoa vừa ghi biên bản vừa lên tiếng: “Có nên cho hắn thêm chút thời gian để sửa đổi không?”

Tôi lắc đầu: “Công ty chúng ta, kiên nhẫn cực kỳ có hạn.”

Bé gái khoảng hai tuổi đứng cạnh Hoa Hoa cất tiếng ngây thơ: “Bạo lực mà có lần đầu, thì sẽ có vô số lần sau.”

Mọi người vỗ tay tán thưởng.

Tin vào việc con người có thể thành khỉ, nhưng đừng bao giờ tin rằng kẻ bạo lực sẽ thay đổi.

Hoa Hoa xoa đầu bé gái:“Con yêu, mẹ chỉ hỏi cho đúng quy trình thôi mà.”

Xong quy trình, tất cả giơ tay biểu quyết.

Kết quả nhất trí tuyệt đối: Thi hành án khỉ — ngay lập tức.

Tên con trai kia vẫn đang đợi ở phòng bên cạnh.

Chúng tôi sẽ qua… Trao cho hắn một cái kết thật… “viên mãn”.