[3/4]
10
Nói rồi không biết hắn lấy đâu ra một sợi dây đỏ.
Ta đương định nói hắn “miệng nói không nhưng cơ thể vẫn rất thành thực”, thì không ngờ hắn lại buộc dây đỏ lên tóc ta.
Hắn vẫn lạnh lùng, nhưng không làm ta đau.
Sau khi buộc xong, hắn lại ngẩng đầu nhìn cây mai kia.
Quả thực hoa mai năm đó nở rất đẹp, đẹp tới mức ta nhìn một lần là nhớ cả đời.
Bây giờ…
Ta nhìn hai người đang thành kính cầu nguyện dưới gốc mai, nữ tử tâm đạm như cúc, nam tử thâm trầm như vực, cùng với cảnh mai nở đẹp như tranh vẽ.
Người trước kia nói không tin vào mệnh trời quả nhiên đã thay đổi.
“Lưu Ly?”
Một giọng nam ở đối diện cây mai vang lên.
Ánh mắt của ta chuyển từ Kỳ Dần và Tô Viễn U sang hướng phát ra âm thanh.
Khi nhìn thấy người đó, ta mới nhớ ra mình quên không báo lại với Ngụy Như Sĩ là ta đến Mai thành sớm một ngày, Kỳ Dần cũng đi theo nhắc hắn giả như không quen ta.
Nhưng ta lại quên mất, lại còn tình cờ chạm mặt hắn.
Ta giả vờ như không quen hắn.
“Lưu Ly, nàng đúng là Lưu Ly, không phải bảo mai… Ưm ưm.”
Ngụy Như Sĩ còn chưa nói hết đã bị ta bịt miệng.
Ta rất sợ hắn nói ra lời không nên nói.
Ngụy Như Sĩ nhìn theo ánh mắt của ta về hướng gốc mai, khi hắn nhìn thấy Kỳ Dần thì lập tức im bặt.
Hắn quay sang nhìn ta đầy nghi hoặc.
Ta ra hiệu bảo sẽ giải thích sau, sau đó thả hắn ra.
“Ta không biết phu nhân còn có một vị hảo hữu thân thiết như vậy.”
Ngoài cung, ta và Kỳ Dần xưng hô như bá tánh bình thường.
Ta đang tìm lý do chống chế cho Ngụy Như Sĩ, ai ngờ lại có kẻ không sợ ch3t cướp lời của ta.
“Ta và Lưu Ly từng đồng sinh cộng tử, tình cảm giữa ta và nàng ấy…” Nói đến đây, Ngụy Như Sĩ ra vẻ trầm ngâm.
Ta siết chặt nắm tay.
Rất muốn đấm hắn một phát.
Ta nhịn, ta nhịn.
Trước ánh mắt càng lúc càng lạnh của Kỳ Dần, ta vội vàng cười nịnh: “Hắn miệng thối, không nói được gì hay ho, mọi người đừng để bụng.”
Nghe vậy, dễ thấy sắc mặt Kỳ Dần đã dịu đi một chút.
Nhưng có câu “không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu như heo”.
Mà ta, đồng đội ngu như heo cũng không đáng sợ, chỉ sợ hắn còn ngu hơn cả heo.
“Đã lâu rồi không gặp mặt, ta muốn mượn nàng ấy một lát, chắc ngài không ngại chứ?”
Ta biết hắn nói vậy là muốn chọc tức Kỳ Dần.
Nhưng hắn còn chưa lại gần Kỳ Dần thì đã bị ám vệ của Kỳ Dần kề đao vào cổ.
Trước tình cảnh này, ta thầm run trong lòng.
Không phải sợ Ngụy Như Sĩ bị thương mà là sợ Ngụy Như Sĩ lên cơn g/iết hết ám vệ.
Ta chạy tới chắn trước Ngụy Như Sĩ, che hắn sau mình, nặn ra một nụ cười với Kỳ Dần: “Phu quân, có chuyện gì cứ từ từ nói.”
Sắc mặt lúc này của Kỳ Dần có thể nói là còn thối hơn nhà xí.
Hắn liếc mắt, những ám vệ kia lập tức ẩn mình.
Ta thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lườm Ngụy Như Sĩ.
Nhưng Ngụy Như Sĩ như vẫn không màng thể diện, ngó lơ cảnh cáo của ta.
“Lưu Ly, lại đây!”
Ngay khi ta lén véo Ngụy Như Sĩ, Kỳ Dần gọi tên ta.
Từ khi ta gả cho hắn, hắn không còn gọi tên ta nữa.
Lúc đó, tựa như thời không đảo ngược, ta trở về quãng thời gian trước khi Thái thượng hoàng bức hôn, khi quan hệ giữa ta và hắn vẫn tốt.
Ta ngẩn người, và ngay trong nháy mắt ấy, Kỳ Dần đã đi tới trước mặt ta.
11
“Không phải vừa rồi nàng bảo đói bụng à? Đi ăn cơm.”
Kỳ Dần nói rồi nắm chặt tay ta muốn lôi đi.
“Khoan đã, ta đã nói ta muốn mượn nàng ấy một lúc mà?” Ngụy Như Sĩ rất nhanh, lập tức cản Kỳ Dần lại.
Hai người giằng co giữa biển người khiến ta xấu hổ vô cùng.
Đột nhiên ta nảy ra một ý, nhìn về phía Tô Viễn U: “Muội muội, phiền muội dẫn tướng công đi dùng bữa trước, lát ta sẽ đến.”
Ta vừa dứt lời, Kỳ Dần càng nắm chặt tay ta: “Nàng chọn hắn?”
Sao lại bảo ta chọn hắn?
Nói gì nghe lạ lùng vậy?
Ta vỗ vỗ tay hắn, từ từ rút tay ra khỏi tay hắn: “Ta chỉ nói chuyện với hắn một lát, sẽ về ngay.”
Nói rồi ta kéo Ngụy Như Sĩ đi luôn, sợ tên phiền phức này lại nói linh tinh gì nữa,
“Nàng đi nhanh vậy làm gì? nàng tưởng ta sợ hắn à? Hắn là Hoàng đế, triều đình cho hắn nắm giữ, nhưng giang hồ lại là của ta!”
Ngụy Như Sĩ líu lo như chim sẻ.
Ta nhìn thấy bên đường có bán đùi gà, cầm luôn một cái nhét vào miệng hắn.
Cuối cùng cũng im/
Ngụy Như Sĩ nhìn ta với ánh mắt tội nghiệp, ngoan ngoãn trả tiền.
Ta và hắn tìm một chỗ yên tĩnh, Ngụy Như Sĩ gọi cho ta một bát mỳ hoành thánh: “Không phải nàng đói là? Ăn đi.”
Ta rất thích ăn mỳ hoành thánh, cũng rất thích ăn mỳ nước, kết hợp cả hai là thích nhất.
Ta xì xụp ăn miếng to, quả nhiên đồ ăn trong sạp nhỏ ngon hơn đồ ăn trong cung.
“Hắn vẫn chưa biết nàng trúng độc?”
Ngụy Như Sĩ tính cà chớn mà lúc này lại đột nhiên nghiêm mặt, thái độ nặng nề.
Ta gật đầu, tiếp tục ăn,
Nghe thấy tiếng thở dài của hắn, ta ngẩng đầu nhìn: “Có gì phải thở dài, ai mà không phải chế/t?”
Ngụy Như Sĩ không nói gì.
Ta ăn tiếp, rồi lại nhìn hắn, thấy vành mắt hắn đã đỏ hoe.
Tự dưng ta nuốt không trôi.
“Ngụy Như Sĩ, không phải đã nói rồi à? Những ngày này huynh phải đưa ta đi chơi vui vẻ, ta không muốn ch3t trong đau khổ bi thương.”
Ngụy Như Sĩ vẫn nhìn chằm chằm ta, không nói lời nào.
Hồi lâu sau lại đột nhiên đứng dậy quay lưng đi.
Ta nhìn thấy bờ vai của hắn run run.
Thật ra ta cũng sợ ch//ết.
Rất nhiều người cho rằng, nếu đã không có cha mẹ, không có con cái, không có người hay việc gì khiến mình trăn trở thì cái c//hết nhẹ tựa lông hồng, chỉ là một việc hết sức đơn giản, không có gì để sợ.
Thật ra không phải vậy.
Khi ta đứng trước vực sâu vạn trượng, thì suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu ta là sợ, chân mềm, không dám nhảy xuống.
Chứ không phải nếu như ta nhảy xuống thì người thân của ta sẽ sao đây?
Khi ta rơi chìm trong biển sâu, phản ứng đầu tiên sẽ là không ngừng vùng vẫy, muốn thoát khỏi, muốn hô hào cứu mạng.
Chứ không phải ta c.h//ết đuối thì nhà ta sẽ sao đây?
Trong tình huống đột ngột phát sinh, phản ứng đầu tiên chỉ nghĩ tới bản thân, đó là điều rất bình thường.
Bởi vì gần cái ch3t nên mới sợ cái ch3t.
Tại sao hầu hết người sống sót sau tai nạn đều sợ ch3t, nguyên nhân chính vì vậy,
Ta cũng như bao người khác.
Nhưng khi cái c.h.ế.t tới, ta vẫn có thể khống chế bản thân, bình thản tiếp nhận nó.
Dù sao ta có thể sống tới thời khắc này cũng đã là kỳ tích.
Năm đó ta trúng độc trong lúc thi hành nhiệm vụ, gần như không còn khả năng cứu sống.
Thái thượng hoàng đã tìm tới thần y Ngụy Thiên Cương nổi danh giang hồ.
Người ta đồn ông có thể cải tử hoàn sinh.
Mà Ngụy Thiên Cương chính là phụ thân của Ngụy Như Sĩ.
Lúc ấy, ông nói sẽ thay m//áu cho ta.
Ta nghe thì cảm thấy không đáng tin, m//áu mà còn có thể thay ư? Lừa đảo à!
Ta đương muốn từ chối thì Thái thượng hoàng lại đồng ý.
Đó là lần đầu tiên ta thấy một đống đồ kỳ quái như vậy, theo như phụ thân của Ngụy Như Sĩ nói. Đó gọi là kỹ thuật khoa học hiện đại.
Ta nghe mà mù mờ, nghĩ phụ thân của Ngụy Như Sĩ thật hài hước.
Trong lúc đang suy nghĩ, ta dần mất đi ý thức.
Đợi khi ta tỉnh lại, ta còn tưởng mình đang ở địa ngục, dù sao ta cũng đã g/iết nhiều người như vậy, nhưng không ngờ ta đang ở Dược Cốc thuộc gia tộc của Ngụy Như Sĩ.
Khi ta quay lại hoàng cung, ta phát hiện sắc mặt của ta tốt lên nhiều, nhưng sắc mặt của Thái thượng hoàng lại rất kém.
Ta lập tức nhận ra có vấn đề.
12
Ta hỏi phụ thân của Ngụy Như Sĩ rất lâu, ông mới chịu nói cho ta biết, khắp hoàng cung chỉ có m//áu của Thái thượng hoàng hòa hợp với ta, tỷ lệ thành công cao nhất.
Thái thượng hoàng tự nguyên cứu ta.
Một khắc ấy, đầu óc ta trống rỗng, ta phát hiện, đôi khi con người ta đau thương quá độ, không cứ sẽ rơi lệ.
Tuy Thái thượng hoàng rất nghiêm khắc khi ta luyện võ, nhưng ta biết vì ngài sợ ta ch3t.
Ngài nói, lười luyện võ là đang lấy tính mạng của bản thân ra đùa cợt.
Lần đầu tiên ta gi3t người mắc sai lầm dẫn đến bị thương, ngài không chỉ tức giận mà còn phạt ta rất nặng.
Mới đầu ta không phục, rõ ràng ta đã hoàn thành nhiệm vụ, tại sao ngài lại đối với ta như vậy.
Nhưng rồi sư phụ dạy võ đã nói cho ta biết, Thái thượng hoàng thà phạt ta còn hơn để ta ch3t trong tay kẻ khác.
Từ đó về sau, ta không còn phạm phải sai lầm.
Duy chỉ lần trúng độc ngoài ý muốn ấy.
Thái thượng hoàng luôn nói, nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với bản thân.
Khi ta giải quyết tên đại thần bán nước bắt tay với quân địch cuối cùng, con gái của gã đột nhiên xuất hiện.
Bé gái ấy mới chỉ năm tuổi.
Năm ta được Thái thượng hoàng nhặt về cũng lớn tầm như vậy, ta nhất thời mềm lòng, ngồi xuống nói chuyện với bé gái, lại không ngờ trong tay bé gái là một con dao đã tẩm độc, muốn đồng quy vu tận với ta.
Bé gái trúng độc chế//t, ta cũng không may mắn thoát, chỉ là không lập tức mất mạng.
Sau đó, để cứu ta, Thái thượng hoàng đã không ngừng tìm kiếm người đổi m//áu cho ta.
Thậm chí ngày còn hi sinh chính bản thân mình.
Ta nhớ mãi những lời Thái thượng hoàng nói với ta trước mấy ngày băng hà.
Ngài nói: “Lưu Ly, trẫm sắp ch3t rồi, Thái tử trẻ tuổi bồng bột, trẫm không yên lòng, dù hai con bằng tuổi nhau nhưng nó nghe lời con, con có thể thay ta bảo vệ nó mấy năm được không?”
“Con có thể từ chối, trẫm không bắt ép con, những năm qua con đã vất vả rồi.”
Ta nghe ngài nói mà cảm thấy mũi cay cay, lòng đau như cắt.
Ta không muốn ông lão già nua trước mặt này ch//ế.t.
“Có thể đổi m//áu lại không?”
Ông lão già nua nằm trên giường cười không ngớt, thậm chí còn cười chảy nước mắt.
“Lưu Ly, con xuất cung đi, không ai sẽ cản con.”
Thái thượng hoàng cho ta tự do, nhưng ta không đi.
Sau đó xảy ra chuyện bức hôn Kỳ Dần.
Trước khi Thái thượng hoàng băng hà đã cho ta một thủ dụ, ngài nói: “Với năng lực của Kỳ Dần, ba năm là hoàng triều có thể ổn định, đến lúc đó nếu con không yêu Kỳ Dần thì có thể rời đi bất cứ lúc nào.”
Chỉ là Thái thượng hoàng không ngờ tới, độc trong ta lại phát tác, thời gian sống chỉ được ba năm lẻ mấy ngày.
Lần này thật sự không có thuốc chữa.
Ngay cả phụ thân của Ngụy Như Sĩ cũng hết cách.
“Mỳ hoành thánh nguội rồi, ông chủ, đổi bát khác.”
Giọng nói Ngụy Như Sĩ kéo ta trở lại, ta thấy mắt hắn đã hết đỏ thì tươi cười vui vẻ với hắn,
Một bát mỳ hoành thánh mới được mang lên, nhưng ta còn chưa kịp ăn thì Kỳ Dần đã đến.
Hắn nói: “Hai người còn chưa nói xong?”
Lúc nói, ánh mắt nhìn xuống bát mỳ hoành thánh của ta.
13
“Người có muốn ăn không?” Ta đẩy đẩy bát mì hoành thánh về phía hắn.
Kỳ Dần liếc nhìn nhưng không ăn: “Nói xong rồi đi thôi.”
Hắn kéo ta hơi mạnh bạo, ta bất giác nhíu mày.
Không biết sao tự dưng Ngụy Như Sĩ nổi điên, đi tới đấm Kỳ Dần một phát.
Danh xưng thiên hạ đệ nhất chưa đủ để lột tả hết võ công của Ngụy Như Sĩ.
Tất nhiên đòn đánh của hắn cũng mạnh vô cùng, tốc độ cực nhanh, ám vệ kịp phản ứng thì cũng đã muộn.
Kỳ Dần ăn trọn cú đấm này, bị thương không nhẹ.
Những ám vệ kia muốn lao tới đánh nhau với Ngụy Như Sĩ nhưng lại bị Kỳ Dần phất tay ngăn lại.
Ta liếc nhìn vị trí bị Ngụy Như Sĩ đánh trúng, trong lòng hơi hơi khó chịu.
Nhưng ta không trách cứ Ngụy Như Sĩ, hắn chỉ đang bất bình thay ta mà thôi.
Cơ mà thật ra cũng đâu có gì để bất bình?
Ta được Thái thượng hoàng nuôi dạy từ nhỏ, mạng của ta cũng do Thái thượng hoàng cứu, dù ta dâng cái mạng này bằng hai tay cho Kỳ Dần cũng không quá đáng.
Ta theo Kỳ Dần về chỗ trọ, trước kia ta và hắn cũng từng ở đây.
Chỉ là lúc ấy mỗi người một gian.
“Ta giúp ngài bôi thuốc?”
Về đến phòng, ta thấy hắn vẫn nhíu chặt mày, biết nhất định rất đau.
Dù võ công của Kỳ Dần không bằng Ngụy Như Sĩ, nhưng vừa rồi hắn vẫn có thể tránh được.
Nhưng hắn lại không tránh.
“Ừ.” Kỳ Dần đám một từ ngắn gọn.
Ta vốn định gọi ngự y đi cùng tới, nhưng hắn đã nói thế, thôi được rồi.
“Ta sẽ cố gắng cẩn thận, ngài cố gắng chịu.”
Ta cởi nửa bên áo của hắn ra, nhìn thấy chỗ bị Ngụy Như Sĩ đánh thương.
Xung quanh bầm tím, nơi nghiêm trọng nhất còn rươm rướm má//u.
Ta mấp máy môi, cẩn thận giúp hắn bôi thuốc.
“Lưu Ly.”
“Sao ạ?”
Thời gian lặng lẽ trôi…
“Nàng đừng bỏ ta lại được không?”
Tay ta khựng lại, trái tim cũng nhói đau: “Ngài quen có ta rồi, dần sẽ quên thôi.”
Kỳ Dần túm lấy bên tay đang xức thuốc cho hắn, đuôi mắt hồng hồng. Hắn im lặng nhìn ta, như thể nếu ta không đồng ý, hắn sẽ không bỏ tay ra.
Ta thầm thở dài nơi đáy lòng, mỉm cười: “Tô muội muội rất tốt, muội ấy tốt hơn ta.”
“Hơn nữa muội ấy cũng có nét giống Tiêu Khâm Vãn, có thể giúp ngài bù đắp tiếc nối không cưới được Tiêu Khâm Vãn.”
“Giống ở đâu? Sao ta không cảm thấy? Hơn nữa, ta chưa bao giờ nghĩ sẽ cưới Tiêu Khâm Vãn.” Kỳ Dần trở nên kích động.
Có lẽ vì ta nhắc tới Tiêu Khâm Vãn, chạm vào vết dằm trong tim hắn.
Mà hắn có thừa nhận hay không cũng đâu liên quan tới ta.
“Ừ.” Ta cất thuốc đi,
Hắn đã tự mặc lại áo, ta tưởng hắn sẽ qua phòng của Tô Viễn U nhưng hắn lại ở lại.
“Năm xưa, nếu không vì báo ân, nàng… Có yêu ta không?”
Ta chưa bao giờ thấy Kỳ Dần chật vật như vậy, tựa như một con gà chọi thua trận.
Xem ra, cú đấm kia đã khiến hắn chịu đả kịch không nhỏ.
Ta giúp hắn cởi áo ngoài, đêm cuối cùng, ta hy vọng có thể cho nhau ký ức đẹp đẽ nhất.
“Kỳ Dần, ta yêu ngài.”
Lời này có mấy phần thật, mấy phần giả, chính ta cũng không rõ.
Thậm chí ta cũng không biết tình cảm ta dành cho Kỳ Dần là thế nào nữa.
Không yêu thì sao lại đau lòng khi hắn bị thương.
Còn yêu, sao có thể chấp nhận hắn thích người con gái khác.
Thậm chí còn hy vọng hắn có thể hạnh phúc bên người con gái khác.
Thật ra, cuộc đời này ngắn ngủi mấy năm, tại sao cứ phải phân định rạch ròi yêu với không yêu?
Nhưng nếu hắn đã muốn câu trả lời, cho hắn thì cũng có sao?
Trước sống ch/ết, tất cả mọi chuyện đều thật nhỏ bé.
“Năm xưa, ta…”
Kỳ Dần còn chưa nói hết câu thì đã rơi vào hôn mê.
Vừa rồi lúc bôi thuốc cho hắn, ta đã bỏ thuốc mê vào trong.
Lúc ta đồng ý theo Kỳ Dần đi Mai thành cũng đã có quyết định này.