Skip to main content

Tác Giả: Tiêu Hàm Tử

#Hutao02 The Curse Beneath the Stars

Sophia Bennett stepped out of a taxi, the misty glow of London’s streetlights shimmering on her long brown hair, accentuating her emerald green eyes ablaze with determination. At 28, Sophia, an investigative journalist from New York, had crossed half the globe to pursue a story that could redefine her career: mysterious disappearances in London, rumored to be linked to a secretive supernatural organization called Ordo Stellae (Order of the Stars). Vague articles and online whispers spoke of star-bound curses, but no one had concrete evidence. With sharp instincts and relentless curiosity, Sophia was determined to uncover the truth.

She pulled her suitcase along Covent Garden’s cobblestone streets, muttering, “Sophia, this is your shot. Don’t let London’s fog rattle you!” She paused before a quaint café, the aroma of fresh pastries and coffee making her smile. She snapped a photo of the night street, texting her best friend back home: “London’s like a fairy tale, but I’ve got a strange feeling.” At her boutique hotel, Sophia opened her laptop, heart racing as she read an email from an anonymous source: “Ordo Stellae operates in shadows. Find Julian Blackwood, but beware. He’s not what he seems.” She searched Julian Blackwood, and articles flooded the screen: a 33-year-old art entrepreneur, strikingly handsome, enigmatic, rumored to be a high-ranking member of a secret society. His photos—dark hair, storm-gray eyes, a smug half-smile—made her swallow hard. “Julian Blackwood, huh? Sounds like a thriller villain,” she murmured, her heart beating faster than usual.

#hutao01 Âm Mưu Trong Đêm Sương Mù

Khi tôi ký thỏa thuận bảo mật để ra nước ngoài, tôi đã giao cô con gái mười hai tuổi của mình cho ba người bạn thân nhất.
Tôi thậm chí còn để lại đủ tiền ủy thác để đảm bảo con bé được lớn lên trong nhung lụa.
Sáu năm sau, tôi hoàn thành nhiệm vụ, cả người đầy huân chương trở về nước, nhưng lại thấy con gái bị một đám nữ sinh dồn vào góc tường bắt nạt.
Cô gái cầm đầu mặc đồ hiệu, tát con bé ba cái.
Toàn thân tôi đông cứng lại, đang định lao tới thì ba chiếc xe sang lao nhanh đến.
Đó là ba cậu bạn trúc mã của tôi.
Nhưng cô gái bạo hành lại tủi thân lao vào lòng họ, chỉ vào con gái tôi tố cáo:
“Bố nuôi! Giang Nguyệt ăn cắp bút máy của con!”
Giang Nguyệt?
Đó không phải là tên con gái của người giúp việc nhà tôi sao?!
Chưa kịp hoàn hồn thì một phu nhân phú quý bỗng xuất hiện, đẩy con gái tôi loạng choạng ngã xuống:
“Đồ tiện chủng vẫn là tiện chủng, giống như bố mày không thể nào lên mặt được, mau quỳ xuống liếm giày cho cô Tần Ngữ đi!”
Người phụ nữ đó, là người giúp việc riêng mà tôi đã thuê cho con gái.
Mà Tần Ngữ, mới là tên con gái của tôi.
Tôi đứng sau cây ngô đồng, siết chặt đùi mình, chỉ có cơn đau mới giữ tôi tỉnh táo.

New Sparks in the Night

Tống Vy Vy, now Mrs. Thẩm Gia Hạo, stood in the opulent kitchen of their Shanghai penthouse, her apron speckled with flour as she wrestled with a bowl of sticky dough. The city skyline twinkled through floor-to-ceiling windows, a dazzling backdrop to her endearing chaos. Six months had passed since their lavish wedding, and Vy Vy was still grappling with her new role as the wife of Thẩm Gia Hạo, Shanghai’s most formidable CEO. The unassuming barista from Dreamlight Café was gone; in her place was a woman navigating a world of extravagance, paparazzi scrutiny, and a husband whose love was as intense as his possessiveness.

She huffed, blowing a stray lock of hair from her face. “Why is this dough so sticky?” she muttered, prodding the gooey mess. Tonight, she wanted to surprise Gia Hạo with homemade dumplings, a nostalgic nod to their first date when he’d teased her about her clumsy chopstick skills. But cooking proved more daunting than expected, and the kitchen resembled a flour-dusted battlefield.

The penthouse door clicked open, and Vy Vy’s heart skipped a beat. Thẩm Gia Hạo strode in, his black suit pristine despite a grueling day at Thẩm Corporation. His piercing eyes softened as they landed on her, a smirk tugging at his lips. “Vy Vy,” he said, his voice low and teasing, “are you trying to redecorate my kitchen or just demolish it?”

She spun around, flour smudged on her cheek, hands planted on her hips. “Your kitchen? Excuse me, Mr. Thẩm, this is our kitchen, and I’m making dumplings for you!” Her pout was defiant, but her cheeks flushed under his gaze, a familiar warmth spreading through her body.

He stepped closer, loosening his tie, his eyes roaming over her. The apron hugged her curves, accentuating her full breasts and slim waist, and the sight made his throat bob. “Dumplings, huh?” he murmured, stopping mere inches away, his cologne—sandalwood and mint—enveloping her like an invisible embrace. “I’d rather eat you.” His fingers brushed her cheek, wiping away the flour, and the touch sent a shiver down her spine, her pulse quickening.

“Gia Hạo!” she squeaked, swatting his hand, though her giggle betrayed her. “Behave! I’m trying to be a good wife here!” But his eyes twinkled with mischief, and he leaned in, lips grazing her ear.

“Good wife? Vy Vy, you’re already perfect,” he whispered, his voice husky with allure. “But if you want to play domestic, I know more exciting ways.” His hand slid to her waist, pulling her against him, and she gasped, feeling the hard planes of his body through the thin apron.

She stepped back, brandishing a flour-dusted spoon in mock threat. “No distracting me! Go shower, or no dumplings for you!” He laughed, a deep, resonant sound, raising his hands in surrender, but his eyes promised trouble later. As he headed to the bedroom, Vy Vy’s heart raced, a blend of love and anticipation. Marriage hadn’t dimmed their spark—it had only made it burn brighter.

Hương Ngọc Dưới Cây Hoa Quỳnh

Tiếng mưa rơi nặng hạt vang lên giữa Hồ Tây ở Hàng Châu, hòa lẫn với tiếng khóc nức nở của Tô Vân Khuynh khi cô đứng trên bờ hồ, ánh mắt mờ mịt nhìn mặt nước đen ngòm. Đêm nay, ngày 20 tháng 5 năm 2025, là đêm cô mất tất cả – danh tiếng, sự nghiệp, và cả lòng tự trọng – vì sự phản bội của Tống Xuyên, người chồng cô yêu suốt mười năm. Hắn đã công khai thân mật với Mạnh Tiểu Tình, mối tình đầu của hắn, tại một sự kiện lớn của công ty, làm nhục cô trước hàng trăm ánh mắt khinh miệt của khách mời và phóng viên. Hắn không chỉ cướp công lao của cô tại công ty cô sáng lập, mà còn vu oan cho cô, khiến cô bị công chúng chỉ trích, và cuối cùng, gián tiếp gây ra một vụ tai nạn khiến cô suýt mất mạng.

Cô nhớ lại khoảnh khắc đau đớn vài giờ trước, khi Tống Xuyên đứng trên sân khấu, ôm Mạnh Tiểu Tình và Mạnh Chu – con trai của cô ta – trước đám đông, tuyên bố: “Đây là gia đình tôi, những người tôi yêu nhất.” Đám đông vỗ tay rần rần, ánh mắt ngưỡng mộ hướng về hắn, nhưng cô chỉ cảm thấy một lưỡi dao đâm thẳng vào tim. Vân Kiều, con gái cô, đứng bên cạnh, khóc nức nở: “Mẹ, sao ba lại làm vậy với chúng ta?

Nhành Đào Trong Gió (风中桃枝)

Trong thị trấn Vân Hà, tỉnh Giang Tô, năm 2010, Lý Minh – một nhạc sĩ tài năng – buộc phải rút khỏi giới giải trí sau khi bị bạn gái Trần Ngọc Lan và “tiểu thanh mai” Cố Mạc Mạc vu khống đạo nhạc, cướp đi bài hát Thanh Liên anh viết để tưởng nhớ ông nội. Trở về căn nhà cổ cạnh cây đào cổ thụ, Lý Minh hy vọng tìm lại bình yên bên em trai tật nguyền Lý Hạo. Nhưng những tiếng khóc ai oán, dải lụa đỏ thấm máu, và hành vi kỳ lạ của Lý Hạo kéo anh vào một lời nguyền kinh hoàng liên quan đến tổ tiên Vương Tố Liên – một cô gái bị phản bội và xử oan. Với sự giúp đỡ của Vương Tiểu Phụng – người bạn thanh mai trúc mã – và Hà Văn Tường – một nhà nghiên cứu phong thủy bí ẩn, Lý Minh phải đối mặt với Trần Ngọc Lan, kẻ đứng sau âm mưu hủy hoại anh, và khám phá sự thật về lời nguyền dưới cây đào. Liệu anh có thể phá bỏ lời nguyền, lấy lại danh dự, hay sẽ bị nuốt chửng bởi bóng tối của Vân Hà?