21.
“Công chúa, vậy Quan Dao xử lý thế nào?”
Đội trưởng ám vệ cúi đầu hỏi, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh ghét.
So với đám lưu manh kia, Quan Dao hiển nhiên càng đáng ghét hơn, bởi nàng mới chính là kẻ đầu sỏ gây nên chuyện này.
Đương nhiên, ta cũng rất muốn trực tiếp ném nàng vào kỹ viện, xem nàng sẽ ra sao.
Nhưng đáng tiếc, phụ thân của nàng – tên Tể tướng cáo già – không phải là kẻ dễ đối phó.
“Thu thập toàn bộ chứng cứ về những hành vi tham ô và làm trái pháp luật của Tể tướng, sau đó trình lên triều đình để dâng sớ đàn hặc! Cứ lột trần bộ mặt thật của ông ta ra!”
“Rõ!”
Tuy ta không trực tiếp tham gia chính sự, nhưng điều đó không có nghĩa là ta không hiểu gì về triều đình.
Tể tướng từ lâu đã ỷ vào thân phận nguyên lão triều đình, ngày càng kiêu ngạo và làm càn.
Nếu nói Tần Mạc là con sói hoang dã, thì Tể tướng chính là con chó sói già, vừa nham hiểm vừa độc ác.
Phụ hoàng đã muốn trừ bỏ hắn từ lâu, và hiện tại, ta chỉ việc đưa phụ hoàng một con dao để kết thúc mọi chuyện.
Khi đội trưởng ám vệ chuẩn bị nhận lệnh rời đi, ta bất chợt nhớ ra điều gì, bèn nở một nụ cười nhàn nhạt, ra hiệu cho hắn quay lại.
“Nghe nói hôm nay Tể tướng phủ mở tiệc lớn mừng thọ lão gia, phải không?”
“Vâng, đúng vậy.”
Ta khẽ nhếch môi, ánh mắt thoáng hiện lên một tia trêu tức, rồi chỉ về phía đám lưu manh đang run rẩy dưới đất:
“Cắt hết chân của bọn chúng, gói lại gọn gàng rồi gửi đến Tể tướng phủ. Xem như là món quà mừng thọ mà ta tặng cho lão gia.”
“Nhớ nói với lão gia, đây là nguyên liệu tươi ngon nhất mà ta chuẩn bị đặc biệt để cảm tạ vị tiểu thư cao quý nhà họ đã dành tặng cho ta món ‘lễ vật’ hôm nay.”
“À, còn tên món ăn…” Ta khẽ cười, giọng nói pha chút giễu cợt, “Cứ gọi là Chân giò muối nướng đi.”
Còn về việc lão Tể tướng sau khi nhận được “quà mừng” này sẽ bị dọa thế nào, đó không phải chuyện ta cần bận tâm.
22.
Hai canh giờ sau, ám vệ quay lại, cung kính báo cáo tình hình náo loạn tại Tể tướng phủ.
Nghe nói khi món “quà mừng thọ” được giao đến, lão gia Tể tướng đã sợ đến mức ngất xỉu ngay tại chỗ.
Tể tướng thì giận tím mặt, lập tức rút roi ra, không chút do dự mà đánh Quan Dao một trận tơi bời, sau đó ném thẳng nàng vào Phật đường để đóng cửa kiểm điểm.
Dễ hiểu thôi, vì nàng đã chọc phải người mà không nên chọc.
Suy cho cùng, kẻ dám gửi món “lễ vật đẫm máu” như thế đến phủ Tể tướng chắc chắn không phải nhân vật tầm thường.
Chỉ tiếc, lão hồ ly như Tể tướng còn nhận ra được đạo lý này, nhưng Quan Dao – một kẻ ngu xuẩn – thì chưa chắc.
Ta có thể chắc chắn rằng, sau chuyện này, nàng sẽ biết ngoan ngoãn hơn một chút.
Khóe môi ta khẽ cong lên, trong lòng thoáng cảm thấy dễ chịu sau những ngày dài bị Tần Mạc và mớ rắc rối của hắn quấy nhiễu.
Chỉ là, sự yên bình này không kéo dài được bao lâu.
Vài ngày sau, ta nhận được lời mời từ phủ Tần tướng quân, bảo rằng hắn muốn đích thân mời ta đến dùng bữa.
“!”
Trong lòng ta lập tức gợn lên sự phản cảm.
Bản công chúa thà không bao giờ gặp lại Tần Mạc nữa! Nếu đã mất tích thì cứ biến mất luôn đi, trở về làm gì?
Ngay sau đó, lại có người báo rằng Tần Mạc đang đứng ngoài cổng, đợi gặp ta.
“Không gặp!”
Ta lập tức ra lệnh đóng cổng thật chặt, tránh để hắn làm loạn.
Thế nhưng, đêm đến, trong sân của ta bỗng xuất hiện một vị “khách” không mời mà đến, lẻn vào bằng cách trèo tường.
23.
“Tần Mạc, ngươi thật to gan! Dám cả gan tự tiện xông vào viện của bản công chúa!”
Ta giận dữ nhìn nam nhân lẻn vào giữa đêm, chỉ muốn cầm cây chổi đuổi hắn trở về tướng quân phủ.
“Chỉ là, không còn cách nào khác, vi thần đành mạo muội làm vậy. Mong công chúa lượng thứ.”
Hắn mỉm cười, nụ cười mang theo vẻ bất cần.
“Ngươi… Ngươi cút khỏi viện này cho ta!”
Nhưng chưa kịp nói hết câu, Tần Mạc đã nhanh chóng đưa tay bịt miệng ta.
“Công chúa, chẳng lẽ vi thần vượt ngàn dặm, bỏ lại bao khó nhọc để mang lễ vật về đây, mà công chúa lại không muốn nhận sao? Công chúa nhất định sẽ thích.”
Hắn cúi đầu, ánh mắt chăm chú nhìn ta, như mang theo chút chờ mong xen lẫn sự chắc chắn.
Trong khoảnh khắc ấy, ta thoáng sững người.
Không thể phủ nhận, ta suýt bị khuôn mặt tuấn tú của hắn làm cho dao động.
Lấy lại bình tĩnh, ta mạnh mẽ giật tay hắn ra:
“Bản công chúa tạm thời nể mặt ngươi mà xem qua lễ vật này. Nhưng nếu lễ vật không ra gì, thì ngươi cứ chuẩn bị chịu tội vì tội tự tiện xông vào đi!”
“Được thôi.”
Tần Mạc nở nụ cười, khóe môi cong lên đầy tự tin.
Hắn nắm lấy tay ta, kéo ta đi về phía góc sân, không để ta có cơ hội từ chối.
Ta cố gắng giật tay ra, nhưng sức lực của hắn quá lớn, hoàn toàn không thể thoát.
Thôi được, ta đành nhẫn nhịn. Một kẻ sức trâu như hắn, so đo với hắn chỉ tổ phí sức!
24.
Tần Mạc dẫn ta ra ngoại ô.
Đêm khuya, khung cảnh nơi đây tĩnh lặng đến lạ thường.
Hắn đứng chắn trước một khoảng đất được bao quanh cẩn thận, bên trong dường như có thứ gì đó phát ra ánh sáng rực rỡ.
“Được rồi, không cần canh giữ nữa. Hãy để công chúa tự mình ngắm nhìn đi.”
Khi hắn ra hiệu cho thuộc hạ rời khỏi, cuối cùng ta cũng thấy rõ thứ được bảo vệ bên trong.
“Dạ huỳnh?! Loài dạ huỳnh này chẳng phải chỉ xuất hiện ở các vách núi sao? Sao lại có ở đây? Lại còn cả một vùng lớn như vậy!”
Dù cố giữ vẻ bình tĩnh, ta vẫn không giấu nổi sự kinh ngạc trong lời nói.
Dạ huỳnh không chỉ quý giá vì vẻ đẹp hiếm có, mà còn vì sự ngắn ngủi trong vòng đời. Hơn nữa, quan trọng nhất, nó là một loại dược liệu vô cùng đắt giá, khó có thể tìm thấy.
Với một người hành nghề y như ta, chỉ cần có được một cánh hoa dạ huỳnh thôi cũng đã là giấc mơ khó thành hiện thực.
Vậy mà trước mắt ta, cả một cánh đồng dạ huỳnh sáng rực, lung linh như những vì tinh tú dưới đất.
Đứng giữa bầu trời đầy sao của mặt đất ấy, ta không khỏi ngỡ ngàng, thậm chí cảm thấy có phần bối rối.
Tần Mạc đứng bên cạnh, nhìn ta với ánh mắt sâu thẳm, giọng nói mang theo chút ý cười:
“Công chúa, giờ đây người còn muốn xử tội vi thần vì tội tự tiện xông vào nữa không?”
Hắn hỏi, đôi mày khẽ nhướn lên, trong mắt ánh lên vẻ thích thú.
Ta không trả lời ngay, nhưng trái tim thì bất giác xao động.
25.
Ta không còn ý định “xử phạt” hắn nữa.
Nhưng nhìn vào cánh đồng dạ huỳnh rực rỡ trước mắt, lòng ta không khỏi cảm thán. Đây thực sự là thứ mà bất kỳ ai cũng ao ước.
“Ngươi làm sao có được những thứ này?”
“Công chúa thật sự tò mò về vi thần sao? Nếu muốn biết, ta sẽ nói.” Tần Mạc khẽ cười, giải thích:
“Vi thần phát hiện ra một vách núi có loài dạ huỳnh này, nhưng vì địa hình quá hiểm trở, trước giờ không ai dám hái. Thế nên, vi thần đành tự mình thử sức.”
Ta lúc này mới nhận ra, dường như Tần Mạc đã gầy đi so với trước đây.
“Ngươi nghĩ bản công chúa tò mò về ngươi sao? Đừng có tự mình đa tình, ta chẳng quan tâm chút nào!”
Ta nhanh chóng phủ nhận, tuyệt đối không thừa nhận rằng lòng mình đã dao động.
Vì vậy, ta quyết định cứng miệng đến cùng.
Tần Mạc chỉ nhếch môi, nhẹ nhàng đáp:
“Thế nhưng, mỗi ngày công chúa đều cho người đến trước mặt hoàng thượng hỏi thăm về tình hình của vi thần, chẳng phải là rất quan tâm sao?”
Hắn nói một cách nghiêm túc, như thể mọi chuyện đều đúng như vậy.
Ta: “…”
Thì ra, ta đã bị chính phụ hoàng “bán đứng” một cách triệt để.
Nhưng không thể phủ nhận rằng, lời giải thích của Tần Mạc khiến những bực bội tích tụ trong lòng ta dần tan biến.
“Được rồi, coi như ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ. Bản công chúa tạm tha tội cho ngươi lần này. Đêm đã khuya, mau quay về nghỉ ngơi đi.”
Dứt lời, ta quay người, định rời đi.
“Công chúa.”
Tiếng gọi của Tần Mạc khiến ta dừng bước.
“Vi thần muốn hỏi, người định trốn tránh vi thần đến bao giờ?”
Lời nói của hắn như một mũi tên thẳng tắp bắn vào tim ta, khiến ta sững người trong giây lát.