Skip to main content

Nhất Kiến Bất Vong

3:14 chiều – 12/02/2025

13.

Nửa năm sau.

Tại thành Dương Châu, trong con ngõ Phồn Hoa có một tiệm phấn son tên “Đào Yêu”.
Loại son phấn ở đây màu sắc xuất chúng, rất được các cô nương ưa chuộng.

Chủ quán là một quả phụ.
Hơn nữa bụng nàng đang mang thai.
Nghe đâu trượng phu nàng đã bỏ mình nơi chiến trận, xả thân vì nước.
Một thiếu nữ tuổi xuân vỏn vẹn mười bảy, vậy mà đã thủ tiết, thật đáng thương xót…


Ta chính là người quả phụ ấy.

Sau khi rời khỏi Bùi Thận, đến Dương Châu rồi ta mới phát hiện mình đã mang thai hai tháng.
Mẹ khuyên ta quay lại tìm hắn, nhưng ta không chịu.
Ta không muốn làm thiếp, càng không muốn sống cả đời tùy sắc mặt người khác.
Lại càng không muốn con ta đi vào vết xe đổ khốn khổ giống ta khi bé.

Ta cười trấn an mẹ:

“Có đứa nhỏ thôi mà, con cũng nuôi được.”

Nhưng một góa phụ đơn độc mở cửa tiệm, khó tránh bị ức hiếp.
Thế là ta bèn dựng nên câu chuyện về “chồng chết vì nước” để dễ bề che đậy.

Sát bên tiệm phấn son là một tửu lâu.
Chưởng quỹ ở đó có cậu con trai tên Thẩm Duy An. Sau bao năm dùi mài đèn sách, năm ngoái hắn đỗ đạt, hiện làm quan ở Dương Châu.
Hắn thường hay chiếu cố ta.
Hễ ở nha môn xong việc, hắn lại ghé phụ ta đôi chút.

Ta đã mấy lần khuyên hắn đừng vướng vào, nhưng hắn nói dạo này bụng ta lớn, e có kẻ xấu thấy tiệm đông khách mà sinh sự, ta bất tiện, chỉ thêm thiệt thòi.
Thêm một nam nhân ở bên, có thể yên ổn hơn.

Cứ thế, bên ngoài đồn đại:

“Nghe đồn công tử Thẩm mê cô quả phụ kia, muốn rước nàng về làm vợ.”
“Hả? Nàng ta đang mang thai đấy thôi?”
“Hắn sẵn lòng làm cha đứa bé mà.”

Ta không để tâm lời đồn, nhưng Thẩm Duy An chưa thê chưa thiếp, gia thế trong sạch, chuyện dây dưa với ta e sẽ ảnh hưởng việc hắn hôn phối về sau.
Phá hỏng nhân duyên của người khác là tội lớn.

Tối nay đóng cửa tiệm, hắn giúp ta dọn lại mấy món hàng trưng bày.
Ta ngồi trên ghế, do dự hồi lâu rồi mở miệng:

“Thẩm đại nhân, hẳn dạo gần đây ngài nghe không ít điều tiếng.
Ta là người từng có chồng, chẳng ngại gì lắm. Nhưng ngài còn trẻ, gia cảnh trong sạch, tiền đồ rộng mở… dây dưa với ta, sợ rằng mai này khó bề nghị hôn sự.”

Tấm lưng hắn khẽ sững lại, rất lâu sau mới cất tiếng:

“Ta không sợ.
Ý của ta… hẳn nàng cũng rõ.”

Ta chép miệng thở dài:

“Thẩm đại nhân, ta yêu phu quân ta sâu nặng, không hề muốn tái giá.”

“Nhưng hắn đã chết rồi.”

Ta đáp, giọng kiên quyết:

“Chết rồi vẫn yêu!”

Thẩm Duy An lặng đi.
Ta cũng sững sờ, bởi vì ngay lúc ấy, ta trông thấy Bùi Thận.

Hắn đứng nơi cửa, vai áo vương đầy tuyết, đang thở gấp.
Còn con ngựa ngoài sân cũng thở phì phò.

Ta chậm rãi đứng lên, bụng đã lớn, nên hơi lảo đảo.
Thẩm Duy An ngoảnh nhìn, rồi chắn trước mặt ta:

“Vị công tử này, tiệm đã đóng cửa.”

Hắn không lên tiếng, chỉ nhìn ta chằm chằm, đoạn đẩy bật Thẩm Duy An sang một bên.

Thẩm Duy An cuống lên, vớ lấy cây chổi quơ quơ dọa.
Hắn dứt khoát bẻ gãy cán chổi.

Lúc ấy, ta mới bừng tỉnh, vội nắm tay Thẩm Duy An:

“Thẩm đại nhân, ta… quen hắn.
Ngài về trước đi.”

Hắn quay đi ba bước ngoái lại một lần, lo lắng dặn:

“Ta ở ngay bên kia. Có biến hãy gọi.”

 

14.

Trong tiệm chỉ còn ta và Bùi Thận.
Sắc diện hắn vô cùng đáng sợ.
Đây là lần đầu tiên ta thấm thía vì sao người An thành coi hắn như rắn độc, phong hắn là Diêm Vương sống.

Ta lùi lại vài bước:

“Bùi… đại nhân, có gì thì xin nói cho rõ. Xin đừng nhìn thiếp như thế…
Thiếp… sợ.”

Hắn nghiến răng, nhếch môi cười:

“Sợ ư?
Nàng cũng biết sợ sao?”

Dứt lời, hắn trượt mắt xuống bụng ta, giọng lạnh lùng:

“Được mấy tháng rồi?”

Ta thành thật:

“Tám… tám tháng.”

Trong thoáng chốc, cả gian phòng im phăng phắc.
Tiếng xương tay hắn kêu lách cách:

“Chử Loan, nàng bỏ chồng rời con, chiếu luật phải chém!”

Ta đưa tay ôm bụng:

“Thiếp… thiếp đâu có bỏ con…”

“Bỏ chồng cũng chém!”

Ta lẩm bẩm:

“Chưa nghe thứ luật nào quái gở như vậy…”

Chưa nói dứt, hắn đã sải bước đến, một tay đỡ lấy lưng ta, tay kia bóp gáy, cúi xuống gặm cắn.
Đây chẳng còn là nụ hôn, mà y như dã thú gặm mồi.
Ta vùng vẫy xô hắn, nhưng hắn quá mạnh, không sao đẩy nổi.
Ta đành òa khóc.

Nước mắt mằn mặn chảy vào khóe miệng, hắn quả nhiên khựng lại:

“Nàng khóc ư?
Sao mới đó đã khóc rồi?”

Giọng Bùi Thận cũng nghèn nghẹn:

“Ta tìm nàng suốt nửa năm…
Chỉ cần nghe có chút manh mối về nàng, ta đều lập tức phi ngựa đến.
Nửa năm qua, ta bôn ba qua sáu tòa thành.
Nàng biết từ An thành đến đây xa cỡ nào ư?”

“Ta chẳng quản ngày đêm, chạy liên tục nửa tháng, kiệt sức đến nỗi ba con ngựa chết giữa đường.”
“Sợ dơ dáy khiến nàng chê cười, trước khi tới ta còn tắm táp, chỉnh trang lại một phen. Thế mà kết quả thì sao?”
“Nàng ở đây mặn nồng cùng kẻ khác!”
“Chết rồi vẫn yêu?
Chết rồi vẫn yêu hắn?”
“Ta không ngờ nàng hóa ra cũng si tình đấy.
Mang thai cốt nhục của ta, lại cạn nghĩa với ta, một mực thương người khác. Chử Loan… Nàng… coi ta ra cái gì?”

Ta đờ người.
Đây là Bùi Thận ư?
Phải chăng hắn đã bị yêu ma chiếm xác mất rồi?

Ta nuốt khan:

“Chàng… chàng đừng kích động thế.
Cho thiếp chút thời gian, thiếp sẽ giải thích.”

 

15.

Ta dẫn hắn về nhà.
Hắn bước theo như một lẽ đương nhiên, còn theo ta vào tận phòng ngủ.

Ta ngoảnh lại nhìn, nhận ra mắt hắn còn hoe đỏ, hẳn là vừa khóc.
Bị ta bắt gặp, hắn vội quay đầu đi, ra chiều lúng túng.

Ta định mời hắn sang phòng khách:

“Thiếp bụng lớn, ban đêm hay trằn trọc, lại phải dậy mấy lần. Ở chung e làm phiền giấc ngủ của chàng…”

Hắn nhíu mày:

“Nàng muốn đuổi ta à?”

“Không phải, không phải!”

Mặc kệ, hắn vượt qua ta, đưa mắt quan sát phòng một lượt, rồi cứ thế ngả mình lên giường:

“Ta không ngại bị quấy rầy.”

“Vả lại, ban đêm nàng phải dậy nhiều lần cũng bất tiện, ta có thể chăm nom cho nàng.”

Chẳng lẽ nửa năm qua Bùi Thận đã đổi tính rồi ư?
Vừa mới nằm xuống, hắn đã lấy thêm một chiếc gối lót sau thắt lưng ta.
Ta ngạc nhiên:

“Chàng cũng hiểu mấy chuyện này cơ à?”

“Khi mẫu thân ta mang thai đệ đệ, cũng phải lót gối như thế.”

“Chàng còn có đệ đệ?
Sao trước giờ thiếp chưa từng nghe?”

“Chết rồi.”

Ngoài cửa sổ, ánh trăng rọi nghiêng lên gò má Bùi Thận. Hàng mi rậm phủ bóng, che giấu những cảm xúc nơi đáy mắt.
Ta áy náy:

“Thiếp xin lỗi.”

“Không cần xin lỗi.”

Đột nhiên có thêm một người nằm cạnh, ta cảm thấy có chút không quen. Hơn nữa, đứa nhỏ trong bụng thi thoảng lại đạp, khiến ta khó mà chợp mắt.

Bùi Thận vòng tay ôm ta, nhẹ nhàng đặt một bàn tay lên bụng, rồi khe khẽ ngâm mấy câu hát ru.
Ta ngẩng đầu nhìn, kinh ngạc vì không ngờ hắn cũng thuộc những bài đồng dao êm dịu đến vậy.

Đứa nhỏ trong bụng dần dần ngoan ngoãn, tựa hồ nhận ra cha nó.
Ta cười:

“Con ngủ rồi.”

Hắn tỏ vẻ lúng túng, không đáp lời, chỉ quay lưng về phía ta.
Ta chọt chọt vai hắn:

“Bài đồng dao hay lắm.”

Hắn lặng im rất lâu, lâu đến mức ta sắp thiếp đi mới cất tiếng:

“Khi xưa mẫu thân ta hay hát cho ta nghe.
Người vốn quê ở Dương Châu.”

Lúc này ta mới chợt nhận ra, tối nay lỡ gợi về nhiều nỗi đau của hắn.
Ta nắm tay hắn:

“Bùi đại nhân, đau khổ thì phải nói ra, đừng kìm nén trong lòng. Nói cùng thiếp hoặc khóc một trận cũng được.”

“Nàng rất giỏi khóc đấy thôi, vừa nãy khóc đến mức ta cũng xót.”

Hắn chậm rãi kể về thân mẫu, về đệ đệ đã mất.
Khi mẹ hắn mang thai tám tháng, phụ thân lại đón một người mới về phủ. Người đó là tình nhân thuở thiếu thời của ông, vì hôn ước gia đình mà chia lìa. Đến khi người đó góa chồng trở về An thành, lén lút nối lại duyên cũ, còn có mang.

Phụ thân hắn thương hương tiếc ngọc, chỉ chực lập người ấy làm chính thất. Mẫu thân Bùi Thận không chấp nhận, nhưng chẳng ai hỏi qua ý bà.
Thế rồi người mới ấy bụng bầu ngang ngửa với mẹ hắn, khiến mẹ hắn kinh sợ mà động thai khí, cuối cùng khó sinh mà mất cả hai mạng.
Người kia được nâng lên chính thê, rồi hạ sinh một đứa con.

Bùi Thận căm hận phụ thân từ đó. Năm chín tuổi, hắn dọn sang nhà ngoại. Đến mười bảy tuổi lại trở về An thành, từng bước tự mình vươn lên, cuối cùng ngồi vào chức Trấn Phủ Sử ở Bắc Trấn Phủ Ty.

“Thật đáng thương…”

Dạo này ta đang mang thai, nghe xong câu chuyện bỗng thấy thương tâm, không kìm được cảm xúc.
Hắn đưa tay lau lệ:

“Đã thương hại ta, thì đừng đi yêu nam nhân khác nữa.”
“A Loan, quay về An thành cùng ta.”
“Ta sớm chuẩn bị xong sính lễ rồi, chỉ chưa kịp đưa đến thì nàng đã bỏ trốn…”

Ta giả vờ nhắm mắt ngủ, không đáp.

 

16.

Tạm thời, Bùi Thận ở lại Dương Châu.
Hắn nói đã xin nghỉ phép, không vội quay về kinh.

Tiệm phấn son bỗng dưng có một nam nhân lui tới, hàng xóm lại xì xầm to nhỏ.
Thậm chí có người hỏi thẳng ta:

“Nghe nói người này đến từ An thành, thân phận ghê gớm lắm.
Chử nương tử ơi, phu quân ngươi mất đã bao năm, ngươi cũng có thể tái giá chứ, sao cứ khăng khăng thủ tiết thế?”

Đúng lúc đang dở tay làm việc, Bùi Thận cau mày, lặp lại:

“Thủ… tiết?”

Ta vội tiễn láng giềng về, quay sang hắn, ái ngại:

“Thiếp nào dám nói không danh không phận mà lại hoài thai đứa nhỏ chứ.”

Hắn cúi đầu:

“Lỗi tại ta…
Khi trước không cho nàng danh phận, là vì ta muốn đợi sau khi phá xong vụ án sẽ nghênh đón nàng về phủ, đường đường chính chính làm chính thất.
Tại ta tham lam quá, chưa đợi thành thân đã—”

Ta đỏ mặt, vội dùng tay che miệng hắn:

“Giữa ban ngày, chàng nói bậy bạ gì thế!
Lỡ ai nghe được, không biết họ sẽ bàn tán ra sao.”

“Chử nương… hai người…”

Giọng Thẩm Duy An vang lên từ phía sau.
Hắn nhìn chúng ta, ánh mắt đầy tổn thương:

“Vừa rồi… hai người đang làm gì?”

Bùi Thận siết eo ta:

“Chúng ta muốn làm gì, còn phải được ngươi cho phép sao?
Nếu ta không lầm thì Thẩm đại nhân vẫn chỉ là cửu phẩm nhỉ?”

Ta nhéo hắn một cái:

“Chàng đừng nói bừa!”

Vốn định xin lỗi Thẩm Duy An, nào ngờ hắn đã quay đầu chạy thẳng ra ngoài.
Từ đó, hắn không ghé lại lần nào nữa.

Mẫu thân hỏi ta rốt cuộc dự tính thế nào, dù sao Bùi Thận cũng là phụ thân đứa trẻ.
Nghĩ đi nghĩ lại, ta và chàng bèn lo liệu làm thủ tục ghi tên vào gia phả, kết thành phu thê chân chính.

Nhưng tạm thời ta vẫn chưa thể quay về An thành, vì cửa tiệm ở Dương Châu còn cần ta quán xuyến.
Đợi đến khi ta hạ sinh, ở cữ xong, chàng mới trở lại kinh.
Từ đó, chàng cứ đi đi về về giữa hai nơi.

Đến khi con gái tròn ba tuổi, ta mới giao phó toàn bộ việc kinh doanh ở Dương Châu lại cho mẫu thân, rồi đưa con về An thành, dự tính sẽ mở thêm một chi nhánh ở đó.

Nơi đất An thành, kẻ quyền quý đâu đâu cũng có, tiệm phấn son mở ra bán chẳng xuể, chẳng mấy chốc lại khai trương thêm một cửa hàng nữa.
Đôi khi lo nghiên cứu loại son mới, ta làm việc đến khuya.
Hễ Bùi Thận rảnh rang, chàng liền bế con đến đón ta.

Trong ánh đèn đêm, hai bóng người — một lớn một nhỏ — chờ ta ngoài cửa.
Ta xách tà váy, chạy ùa vào lòng chàng, nhẹ nhàng hôn lên má chàng, cười nói:

“Tốt quá.”

Chàng nhướn mày, làm bộ không hiểu:

“Tốt gì cơ?”

“Bẩm đại nhân, ý thiếp là… có chàng, mọi thứ đều tốt đẹp.”

Chàng ôm ghì lấy eo ta:

“Thương ta chứ?”

“Thương.”

“Chết rồi cũng thương chứ?”

Ta phì cười:

“Sao chàng vẫn nhớ chuyện ấy à?
Ngày xưa thiếp nói thế chỉ để xua đuổi Thẩm đại nhân, hòng tránh cho hắn ta đừng hao tâm tổn trí.”

“Chử A Loan, trả lời ta.”

“Được rồi, được rồi… chết cũng thương.”

“Câu trả lời chiếu lệ quá.”

“Làm ta tức muốn chết.”

 

[ TOÀN VĂN HOÀN]