5.
Bùi Thận kéo ta ra khỏi gầm án thư.
Hắn thở dồn dập, yết hầu trồi sụt liên hồi.
Lúc này ta mới sực tỉnh, hiểu ra mình vừa làm gì, liền rối rít xin lỗi:
“Thiếp… thiếp xin lỗi…”
Hắn lặng thinh thật lâu.
Đoạn, hắn cầm một cuốn sổ trên bàn, hỏi:
“Nàng đã từng học chữ, biết đọc biết viết không?”
Ta gật đầu lia lịa:
“Có biết, nhưng không nhiều. Nhà thiếp chẳng cho đi học, chỉ tự ôm sách lần mò, nên vẫn sót vài chữ chưa rõ.”
Hắn lật sổ, dùng bút gạch chéo một cái tên.
Tình cờ, ta nhận ra chữ ấy, chính là tên phụ thân ta.
Bùi Thận quan sát sắc mặt ta, khẽ nói:
“Nếu ta nói, bất luận nàng làm gì, phụ thân nàng cũng khó thoát tội trong vụ án này… Thì liệu bây giờ nàng vẫn hành động như vừa rồi chăng?”
Ta bị ánh mắt hắn nhìn đến mức căng thẳng, nhưng rất nhanh liền trấn tĩnh, vươn tay ôm cổ hắn:
“Vẫn làm!”
“Bởi chàng phong thần tuấn lãng, dung mạo như Phan An, thiếp lao vào vòng tay chàng, chỉ vì… mến mộ thôi.”
“Còn chàng, từ đầu đến cuối cứ ngồi nghiêm chẳng động lòng, chẳng lẽ không hề thích A Loan?”
Vừa nói, ta vừa cố ép ra hai giọt lệ.
Đôi mắt Bùi Thận dần tối sầm.
Sau một khắc, hắn ôm siết lấy eo ta, bế bổng ta lên đặt lên bàn, cánh tay còn lại quét hết bút mực giấy nghiên xuống đất.
Môi hắn sát gần, đáy mắt trào dâng khát khao:
“Không hối hận?”
Hơi thở ta rối loạn:
“Không… không hối hận.”
Hắn cởi y phục của ta, vùi mặt vào hõm cổ.
Ta liền đưa tay cản:
“Đừng… đừng ở đây…”
Cúi đầu thấp giọng:
“Chúng ta… về phòng được không?”
Bùi Thận giữ chặt cổ tay ta đưa quá đỉnh đầu, trầm giọng:
“Muộn rồi.”
“Ta… không nhịn nổi nữa.”
Nam nhân cúi xuống cần cổ ta, mạnh tay xé toạc áo.
Ta vội đẩy:
“Chờ… chờ đã!”
“Này… bộ xiêm y này đắt lắm, đừng… đừng xé hỏng!”
Nhưng trong lúc giằng co, y phục vẫn bị hắn giật rách.
Ta muốn khóc mất. Bộ đồ này ta phải trả ba lượng bạc!
Hôm qua vì hắn, ta dốc hẳn hai lượng, mà hai lượng bạc đó đủ để trả tiền thuốc mấy đợt cho mẹ ta rồi.
Ở phủ Bùi nửa năm, ta còn chưa moi được chút lợi gì từ hắn, mà đã tiêu tốn bao nhiêu thế này.
Nghĩ nghĩ, nỗi tủi thân xộc lên, viền mắt nóng ran, nước mắt lã chã tuôn xuống hai bên tóc mai.
Trông thấy ta khóc, Bùi Thận ngẩn người một thoáng, giọng lúng túng:
“Ta… làm nàng đau ư?”
Ta quay mặt đi không đáp.
Hắn gấp gáp:
“Nói đi chứ.”
Ta òa lên, vừa sụt sùi vừa nói:
“Bảo chàng đừng xé đồ của thiếp, thiếp để dành bao lâu mới dám mua, vậy mà mới mặc một đêm đã bị chàng hủy mất…”
Bùi Thận khẽ thở ra vẻ bất đắc dĩ, bèn tháo một miếng ngọc bội bên hông:
“Ta đền nàng một chiếc mới, được không?”
Ta lập tức nín khóc, vì miếng ngọc kia thoạt nhìn đã biết cực kỳ quý giá.
Ta không kìm được, cười “hì hì” thành tiếng, tựa vào lòng hắn:
“Bộ xiêm y này thiếp mua riêng cho chàng ngắm, tất nhiên là tiếc rồi…”
“Nhưng bây giờ ổn rồi.”
Nói đoạn, ta giơ ngọc bội lên:
“Nhờ nó mà thiếp có thể sắm mấy chiếc nữa cho chàng xem, được không?”
Gò má hắn ửng đỏ, trên môi phảng phất nụ cười, giọng trầm thấp:
“Được.”
6.
Từ sau lần đầu, Bùi Thận đã “nếm mùi thịt”, đêm nào cũng quấn quýt không rời.
Ta mệt nhoài không nói nên lời.
Liên tục có những món quà được đưa tới phòng ta.
Vì lười, mãi hôm nay ta mới tươi tỉnh dậy xem xét kỹ.
Ta lấy bàn tính ra gảy, ôi chao, toàn vật đáng giá! Quả là ở phủ Bùi thật sự “béo bở”.
Ta chọn vài món trang sức có vẻ không nổi bật đem đi cầm, sau đó ghé vãn cảnh chùa Vạn Phật, cầu một lá bùa bình an cho hắn.
Mẹ từng bảo, thân dính đầy máu tanh dễ bị thần Phật chán ghét.
Nhưng theo ta, Bùi Thận là người tốt, ít ra hắn còn tốt hơn cha ta.
Trên đường về thì trời đã xế chiều, nên ta tiện thể ghé Quần Phương Các.
Mấy vị tỷ tỷ hôm trước chỉ giáo ta chiêu thức thật hữu hiệu, ta muốn đến cảm tạ.
Vả chăng, ta còn phải sống ở phủ Bùi thêm một dạo, phải học thêm chiêu để khiến hắn vui.
Dẫu sao hắn cũng là “Thần Tài” của ta!
Các cô nương trong quán trêu ghẹo:
“Muội có chí thế, việc gì cũng thành đó.”
“Phu quân muội đúng là hữu phúc.”
Ta đỏ mặt cười ngượng.
Bỗng bên ngoài ầm ĩ hẳn lên, nghe như có người đang lục soát gì đó.
Các tỷ luống cuống:
“Có chuyện gì thế?”
Bà chủ Quần Phương Các xô cửa bước vào:
“Thu dọn mau, người của Bắc Trấn Phủ Ty nói đến đây tra án!”
“Tra án?”
“Tra chuyện gì?”
“Ta cũng không rõ, mọi người mau chuẩn bị, rồi ra ngoài chờ lệnh!”
Bà quay sang ta:
“Cô nương, hôm nay e là không dạy được rồi, cô về sớm thì hơn.”
Ta ghé mắt trông ra, thấy đám sai nha đứng chật kín.
Bùi Thận ở chính giữa, sắc mặt như sát thần.
Tiêu rồi! Giờ mà ta bước ra, hẳn bị bắt tại trận mất.
Không được!
Nhân lúc bọn họ sơ ý, ta lẻn vào sau tấm rèm trốn.
7.
Bọn quan sai dẫn ra từ Quần Phương Các bốn năm gã nam nhân.
Mấy kẻ ấy gào lên với Bùi Thận:
“Tên tiểu tử không biết trời cao đất dày! Thân phụ ngươi còn phải nể chúng ta ba phần, ngươi dám…”
Chưa kịp dứt lời, Bùi Thận đã tung cước đá thẳng vào mặt kẻ nọ.
“Các ngươi kết bè kéo cánh, cướp đoạt nữ nhân, ép lương thiện vào chốn lầu xanh, tội nào cũng phạm quốc pháp, thế mà còn đòi ta nể nang?”
Bùi Thận hừ lạnh, giọng đanh thép:
“Đúng là kẻ si cuồng nói mộng.”
Lão nam đầu hói bụng phệ kia giãy giụa:
“Ngươi… chuyện này, phụ thân ngươi cũng khó rũ cho sạch!”
“Ngươi dám điều tra đến cả cha ruột mình ư?”
“Ta còn nghe đồn ngươi rước thứ nữ nhà Chử Ngự Sử vào phủ.”
“Hừ, giả vờ đạo mạo, rốt cuộc chẳng phải cũng nhận chỗ tốt của nhà họ Chử sao?”
“Nương tử nhà ấy mùi vị thế nào?”
“Ngươi—!”
Lời còn chưa dứt, đã bị một cước làm gã phun đầy máu.
Bùi Thận đạp lên mặt gã, khom lưng cười nhạt:
“Chủ nhân họ Triệu gì đó, chi bằng lo cho mình trước đã.”
Nói rồi, hắn đứng thẳng, lạnh lùng căn dặn:
“Đem đi.”
Đợi bọn sai dịch áp giải bọn chúng xong, ta mới rón rén bước ra khỏi chỗ nấp sau rèm.
Trên đường trở lại phủ Bùi, ta nghe tin nhiều nhà cửa trong thành đã bị niêm phong, tịch thu tài sản.
Phụ thân ta vờ ốm, nửa đêm cho người đón ta về nhà.
Ông bứt rứt không yên, hỏi:
“A Loan, con có nghe ngóng được tin tức gì từ chỗ Bùi Thận không?”
Ta khẽ lắc đầu.
Ông đập bàn, chỉ tay mắng ta vô dụng.
Lúc ta ra khỏi cổng, mẹ chạy theo. Người giữ chặt tay ta:
“A Loan, con đừng lo cho ta. Thân già này, sống thêm ngày hay bớt ngày cũng chẳng bận tâm.”
“Chỉ thương con, tuổi còn trẻ, đường còn dài.”
“Phải suy tính cho tương lai của mình.”
Mắt ta nóng ran, cuối đầu che giấu giọt lệ:
“Đừng lo, mẹ ạ. Con hiểu mà.”
8.
Ta cúi gằm, vừa đi vừa đăm chiêu, trong đầu nghĩ xem làm thế nào đưa mẹ đi trốn cùng.
Mãi đến khi một cánh tay vung ra cản trước mặt, ta mới sực tỉnh.
Thì ra là thuộc hạ của Bùi Thận. Gã chỉ về phía cỗ xe ngựa cách đó không xa:
“Cô nương, đại nhân đang chờ.”
Xe vô cùng rộng rãi, hai người ngồi vẫn dư chỗ.
Bùi Thận nhắm mắt dưỡng thần, dường như tâm trạng không được tốt.
Ta không dám hé lời. Qua một hồi, hắn mới hỏi:
“Bệnh của Chử Ngự Sử thế nào rồi?”
“A…?”
Ta ngây người giây lát, lắp bắp:
“Đỡ… đỡ hơn nhiều rồi. Chỉ còn chút cảm mạo.”
Hắn mở mắt, trừng trừng nhìn ta, ánh mắt sắc lẻm khiến ta sợ hãi không dám đối diện.
Ta bặm môi, lấm lét liếc hắn một cái:
“Đại nhân… ngài… đừng nhìn thiếp như vậy.”
“Thiếp… sợ…”
Hắn vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, ra ý bảo ta lại gần.
Ta vẫn không dám nhúc nhích.
Hắn liền tóm lấy cổ tay, một tay ôm ngang eo ta, nhấc bổng đặt lên đùi.
Ta hoảng hốt, vô thức vòng tay ôm cổ hắn.
“Phụ thân nàng đang giả bệnh. Hắn gọi nàng về, rốt cuộc dặn dò những gì?”
Hắn hỏi thẳng, ta cũng đành thật thà khai:
“Phụ thân bảo thiếp… thổi gió bên gối, mong ngài nương tay cho ông ấy.”
Lông mày hắn hơi nhướng:
“Gió bên gối? Nàng dự định thổi thế nào?”
Ngữ điệu nghe có vẻ ung dung, nhưng ánh mắt rõ ràng là dò xét.
Nếu ta thực sự muốn “làm gió” bên gối, e hắn sẽ lập tức quẳng ta xuống xe.
Ta vội lắc đầu nguầy nguậy:
“Không thổi!”
“Thiếp không thổi.”
“Nàng không sợ nhà mình bị tịch biên, phụ thân bị bỏ tù đày ải ư?”
Ta cúi đầu, vò góc áo:
“Đại nhân không biết đó thôi, ở nhà… thiếp chẳng được sủng ái.”
“Kế mẫu khắt khe, đôi khi ngay cả cơm cũng chẳng đủ no.”
“Trước khi gả vào phủ ngài, họ còn toan đưa thiếp qua phủ Đoan Vương làm thiếp hầu.”
“Đoan Vương gia lớn tuổi hơn cả phụ thân thiếp nữa…”
Vừa nói, ta vừa nghẹn ngào:
“Phụ thân thiếp nào thật lòng coi thiếp là con. Vậy sao thiếp phải vì ông ấy mà mạo phạm ngài?”
“Bây giờ, chỉ có đại nhân là chỗ nương tựa duy nhất của A Loan.”
“Thiếp sẽ không vì phụ thân mà làm khó ngài đâu.”
Ngước mắt lên, ta chớp chớp, cố không để nước mắt tuôn ra, giọng ứ nghẹn:
“Đại nhân tin thiếp chứ?”
Ánh nhìn của hắn chậm rãi dịu lại. Hắn đưa tay, ngón tay ấm áp lau đi vệt lệ nơi khóe mắt:
“Ta đâu nói không tin, khóc gì nữa?”
Càng nghe, ta càng tủi thân, vùi mặt vào ngực hắn, nức nở khe khẽ:
“Vì… buồn.”
Trong lời ta, thật giả lẫn lộn.
Quả thật phụ thân từng có ý định gả ta cho Đoan Vương gia để lấy lòng lão Vương, cũng đúng là ta sẽ không “thổi gió” vì ông ấy.
Nhưng bảo “chỉ có chàng là chỗ dựa” thì lại là ta đang nói khéo để chiều lòng hắn thôi.
Xưa nay ta hiểu, dựa vào người khác chẳng bằng dựa vào chính mình. Kỳ vọng vào người khác là điều dại dột nhất.
Hắn cúi hôn nhẹ lên má ta. Ta ngoan ngoãn nhoẻn cười với hắn.
Bất giác, hắn nổi hứng, bảo phu xe vòng thêm mấy lượt, đến khi về đến phủ Bùi thì đã chậm hơn hẳn thường lệ.