Skip to main content

5:38 chiều – 22/01/2025

1.

“Cô nương Linh Lung ở Đông Uyển vẫn không chịu ăn uống sao?”
Mụ ma ma nét mặt đầy ưu sầu, lo lắng đến mức đi vòng quanh không ngừng.

“Vương gia đã dặn rồi, dù thế nào hôm nay cũng phải khiến cô nương ấy dùng bữa, nhưng lại không được làm nàng hoảng sợ!”

Khắp vương phủ ai nấy đều rõ, một tháng trước, Vương gia từ đất khách khải hoàn trở về, mang theo một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.

Nghe đồn, mỹ nhân ấy chính là món đại lễ Nhiếp Chính Vương chuẩn bị dâng lên hoàng đế nhân dịp thọ đản.

Thế nhưng từ lúc đến vương phủ, mỹ nhân này luôn ủ rũ không vui, bệnh tật liên miên. Vốn đã ăn uống rất ít, mấy ngày nay lại tuyệt thực hoàn toàn.

Mỹ nhân không chịu ăn cơm, rơi đầu là chuyện khó tránh khỏi cho đám hạ nhân!

Mấy mụ ma ma lo lắng đến mức khóe miệng nổi đầy mụn nước.

Trong lúc bối rối không biết phải làm sao, ta cùng vài nha hoàn cúi đầu bước ngang qua.

Vừa nghiêng đầu thì thầm đôi câu, chưa đi được mấy bước đã bị gọi lại.

Ma ma họ Lý quan sát ta một lúc, rồi ngoắc tay:
“Ngươi, lại đây.”

Ta cúi đầu, ngoan ngoãn bước tới.

“Ngươi vừa nói chuyện, khẩu âm từ nơi nào?”

Ta nhẹ giọng đáp:
“Bẩm ma ma, nhà nô tỳ ở phía Bắc, vừa rồi vô thức nói giọng quê hương.”

Mấy ma ma khác khó hiểu:
“Hỏi cái đó làm gì? Giờ không phải nên lo cho cô nương ở Đông Uyển sao?”

Lý ma ma giải thích:
“Trước đây ta có nghe cô nương ở Đông Uyển nói vài câu, giọng điệu dường như giống khẩu âm của nàng. Có khi nào là đồng hương?”

Ta vội nói thêm:
“Ma ma, bên đảo cạnh nhà nô tỳ quả thực có một thôn nhỏ, nơi ấy nổi tiếng toàn những cô nương nhan sắc như hoa.”

Lý ma ma nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, lập tức đưa hộp thức ăn cho ta:
“Ngươi mang đồ ăn này đến Đông Uyển, khéo léo khuyên nhủ mỹ nhân, bằng mọi giá phải khiến nàng ấy ăn một chút.”

Ta nhận lấy hộp thức ăn, đáp:
“Vâng.”

Không ai chú ý đến ý cười thoáng qua trên khóe môi ta.

Vào vương phủ đã nửa tháng, cuối cùng ta cũng có thể tiếp cận Đông Uyển.

Cửa Đông Uyển được canh giữ nghiêm ngặt, thị vệ kiểm tra kỹ lưỡng hộp thức ăn rồi mới cho ta đi vào.

Trong viện không có ai giám sát, hiển nhiên Cố Thiếu Đường đã dành cho vị mỹ nhân này tự do tối đa.

Ta gõ cửa, không ai trả lời.

Ta bèn đẩy cửa bước vào.

“Két…”

Tiếng gỗ khẽ vang lên, mỹ nhân đang nằm bên cửa sổ nghe động liền ngoảnh đầu nhìn.

Mọi người đồn đại về mỹ nhân tuyệt sắc quả không nói ngoa.

Dáng người nàng yêu kiều, lười biếng tựa trên bàn trang điểm, làn da mịn màng như ngọc, đôi bướm nhỏ xinh xắn trên lưng khiến người ta ngẩn ngơ.

Một nửa gương mặt nghiêng hiện ra khiến lòng người chấn động.

Mày thanh như viễn sơn, mắt tựa nước mùa thu, môi đỏ tựa cánh hoa đào.

Phong thái ấy, hiếm có trên đời.

Ta xoay người đóng cửa lại, đặt hộp thức ăn xuống đất, rồi quỳ xuống dập đầu.

“Cung kính bái kiến Thái Bà.”

 

2.

Ta hiện là một nô tỳ trong phủ Nhiếp Chính Vương.
Nhưng chỉ một tháng trước, ta vẫn còn là một cô nương tự do tự tại trên đảo Mỹ Nhân.

Đảo Mỹ Nhân, nơi chỉ tồn tại trong những truyền thuyết được người đời truyền tụng.
Người ta đồn rằng, những cô nương sinh ra tại đảo Mỹ Nhân đều sở hữu nhan sắc khuynh quốc khuynh thành.

Nhờ vào những lớp sương mù dày đặc trên biển và địa thế thiên nhiên biệt lập, đảo Mỹ Nhân đã tách biệt với thế giới bên ngoài suốt hàng trăm năm, sống trong an nhiên và hạnh phúc.

Mọi thứ chỉ thay đổi kể từ khi Cố Thiếu Đường xuất hiện.

Chiều hôm đó, Nhiếp Chính Vương Cố Thiếu Đường dẫn quân đạp lên đảo Mỹ Nhân. Họ dẫm nát ánh hoàng hôn vương vãi trên đất và hủy hoại toàn bộ hòn đảo yên bình.

Những binh sĩ thô bạo, man rợ đó ngang nhiên thiêu đốt, giế/t chóc, cướp bóc trên đảo.

Họ cười vang, thốt lên rằng chưa bao giờ thấy nhiều cô nương đẹp đến vậy.

Khi họ tìm đến nhà ta, cha ta đã liều mạng chống cự. Mẹ ta, để giữ gìn danh tiết, đã tự sát, ngã xuống đất lạnh.
Bằng chính thân xác của mình, bà cản bước chúng, mang lại cho ta – đứa trẻ trốn dưới hầm nhà – một tia hy vọng sống sót.

Má/u của cha mẹ chảy qua khe sàn gỗ, từng giọt từng giọt thấm ướt gương mặt ta.
Trong mắt ta lúc ấy, chỉ còn một màu đỏ của má/u và thù hận.

Ta ở lì trong hầm suốt một ngày một đêm, đến khi bên ngoài không còn bất kỳ động tĩnh nào mới dám bò ra ngoài.

Toàn bộ đảo Mỹ Nhân đã hóa thành địa ngục trần gian.

Một vị thôn dân hấp hối nói với ta rằng, chúng đã rời đi, mang theo nữ nhân đẹp nhất trên đảo.
Đó chính là mục đích của chúng khi đặt chân lên đảo Mỹ Nhân.

Ta im lặng, dành ba ngày ba đêm để an táng những người dân trên đảo, sau đó một mình rời đi trên một con thuyền nhỏ.

Người đời chỉ biết đảo Mỹ Nhân là nơi có những mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng họ không hề biết rằng, mỹ nhân trên đảo này mang trong mình một bí mật to lớn.

Những cô nươngtrên đảo Mỹ Nhân không phải sinh ra đã đẹp. Họ sẽ trải qua ba lần lột xác trong đời: vào năm mười tám tuổi, bốn mươi tám tuổi và tám mươi tám tuổi.

Mỗi lần lột xác là một lần tái sinh, nhưng quá trình ấy vô cùng nguy hiểm. Nếu vượt qua được, dung nhan sẽ càng trở nên kiều diễm hơn.

Trong lịch sử đảo Mỹ Nhân, chỉ có một người duy nhất thành công trải qua cả ba lần lột xác.
Bà là nữ nhân đẹp nhất trên đảo.
Cũng chính là bà cố của ta.

Hiện tại, bà đã bị Nhiếp Chính Vương Cố Thiếu Đường bắt mang về kinh thành, chuẩn bị dâng lên hoàng đế như một lễ vật lớn.

 

3.

“Chỉ còn ngươi, những người khác đều không còn sao?”
Ta nghẹn ngào đáp, giọng nói khàn đặc:
“Đều không còn nữa, chỉ mình ta sống sót.”

Thái bà lặng im rất lâu, chậm rãi đưa tay bẻ một cành hoa đào thò qua cửa sổ.
“Ah Linh, ngươi có biết ai là kẻ thù của chúng ta không?”

Ta cắn chặt răng, cố nuốt dòng lệ chực trào:
“Nhiếp Chính Vương Cố Thiếu Đường.”

“Không chỉ vậy.” Thái bà dùng những ngón tay mảnh mai như hành ngọc nghiền nát cánh hoa đào trong tay.
“Còn cả hoàng đế – kẻ đã ra lệnh để hắn đặt chân lên đảo của chúng ta.”

“Vậy nên, Ah Linh, kẻ thù của chúng ta rất lớn mạnh. Ngươi sợ chứ?”

Hồi ức về thảm cảnh cha mẹ bị sát hại hiện lên rõ mồn một trong đầu, bàn tay ta nắm chặt đến mức run rẩy.
“Sợ? Không! Ah Linh muốn báo thù cho cha mẹ, muốn đòi lại công lý cho đảo Mỹ Nhân, thề không đội trời chung!”

Thái bà nhìn ta, ánh mắt đầy thương xót.
“Đứa trẻ ngoan…”

Trước khi rời đi, ta cúi đầu thật thấp, dâng lên lời thật lòng:
“Xin Thái bà bảo trọng. Giờ đây, ta chỉ còn lại người.”

Bà khẽ mỉm cười:
“Ta hiểu rồi. Nhưng từ nay đừng gọi ta là Thái bà nữa. Hãy gọi ta là Linh Lung.”

“Vâng.”

Linh Lung muốn báo thù, còn ta là thanh kiếm duy nhất mà bà có thể sử dụng.
Vận mệnh sau này ra sao, chẳng ai biết trước được.
Nhưng chúng ta không còn đường lui.

Từ đó, ta được giao nhiệm vụ đưa cơm đến Đông Uyển. Các ma ma nhận ra rằng, mỗi khi ta mang thức ăn đến, Linh Lung cô nương đều ăn nhiều hơn, sắc mặt cũng dần cải thiện. Vì vậy, ta được chuyển đến Đông Uyển để hầu hạ nàng.

Ba ngày sau, vào ngày Nhiếp Chính Vương Cố Thiếu Đường hồi phủ nghỉ ngơi, Linh Lung cô nương vốn luôn trầm tĩnh bỗng biến mất.

Cả vương phủ lập tức chấn động, rối loạn như nồi cháo sôi.

“Lập tức tìm người! Không tìm được thì mạng của chúng ta cũng chẳng còn!”
“Người đâu? Rốt cuộc trốn đi lúc nào?”
“Không biết! Bình thường vẫn rất yên ả, chẳng hề có dấu hiệu bỏ trốn!”

Ta cùng một nhóm nha hoàn chạy qua lại khắp hậu viện tìm kiếm.
Nhưng ánh mắt ta lại liếc về phía cánh cổng nửa khép nửa mở, trong lòng dâng lên cảm giác sôi sục.
Kế hoạch đã bắt đầu. Linh Lung đã hành động.

Sau gần một canh giờ tìm kiếm, chẳng những không thấy người đâu, mà còn có một gã tiểu tư vội vã chạy tới báo:
“Vương gia… Vương gia đã về đến cổng rồi!”

“Cái gì?!”

Sắc mặt các ma ma trắng bệch, nha hoàn đều lặng thinh như bị gió lạnh đông cứng.

Cố Thiếu Đường vừa xử lý xong công vụ trong cung suốt ba ngày, hôm nay mới có dịp hồi phủ nghỉ ngơi.
Hắn xuống xe ngựa, chỉnh trang y phục, định bước vào phủ.

Nhưng khi đi ngang qua đám tiểu tư ở cổng, hắn khựng lại.
“Trong phủ có chuyện gì?”

Tiểu tư do dự một lát, rồi quỳ sụp xuống:
“Bẩm Vương gia, Linh Lung cô nương đã biến mất!”

“Vô dụng!” Cố Thiếu Đường mặt mày sa sầm, sân viện phút chốc quỳ đầy người.
“Ngay cả một người cũng không canh giữ được, toàn bộ kéo ra chém hết!”

Sự tàn nhẫn của hắn không phải ai cũng không biết, bởi vậy chẳng kẻ nào dám hé răng.

Một ma ma thấy có người sắp bị lôi đi xử tử, liền hoảng loạn, tay chân luống cuống chỉ vào ta:
“Là nàng thả đi! Nàng ta ngày thường thân thiết với Linh Lung cô nương nhất, chắc chắn có ý đồ giúp người bỏ trốn!”

Nghe vậy, những người khác cũng rối rít phụ họa:
“Đúng vậy, chính là nàng ta!”

Cố Thiếu Đường dời ánh mắt lạnh lẽo về phía ta, lưỡi kiếm trong tay kề ngay cổ.
“Họ nói thật không?”

Ta quỳ sụp, cúi đầu, giọng run rẩy:
“Bẩm Vương gia, Linh Lung cô nương không phải do nô tỳ thả đi. Nhưng việc cô nương mất tích đúng là lỗi do nô tỳ canh giữ sơ suất. Xin Vương gia cho phép nô tỳ lập tức xuất phủ tìm kiếm người để chuộc tội.”

Cố Thiếu Đường hừ lạnh, lưỡi kiếm lạnh băng nâng cằm ta lên.
Ánh mắt hắn thoáng hiện vẻ chán ghét khi nhìn thấy gương mặt ta.

Cũng phải, ta năm nay đã mười bảy, chưa đến ba tháng nữa là đến lần lột xác đầu tiên.

Trước mỗi lần lột xác, làn da của nữ nhân trên đảo Mỹ Nhân thường trở nên sạm đen, nhăn nheo, rất khó coi.
Bộ dạng này dĩ nhiên không thể lọt vào mắt xanh của hắn.

Không khí đang căng thẳng, thì một gã tiểu tư từ hậu viện hớt hải chạy tới:
“Tìm… tìm thấy rồi!”