10
Đồng chí Trương Thiên Nhất quanh năm vào sinh ra tử, hàng ngày trừ yêu bắt quỷ, kỷ lục thu phí cao nhất cũng chỉ có mười vạn.
Tôi mà hét giá một trăm vạn, để ông ấy biết thì thể nào cũng bị chửi cho một trận nên thân.
Bởi vì ông ấy từng nói: người tu đạo không được tham luyến vật chất trần thế.
Việc trừ yêu bắt quỷ vốn là bổn phận của người tu đạo, thu tiền chẳng qua để hóa giải nhân quả, chứ không phải để kiếm lời.
Tu đạo là để đắc đạo thành tiên, sống lâu bất tử.
Mà tôi khi ấy mới sáu tuổi, nghe xong thì lườm một cái không phục, trả lời thế nào nhỉ?
Tôi bảo, tôi chẳng hứng thú gì với thành tiên bất tử hết. Tôi chỉ muốn sống sung sướng ở hiện tại thôi.
Huống chi bốn mươi sáu đời truyền nhân trước đều không tu thành được, tới đời tôi chắc chắn cũng vậy.
Thế thì chi bằng tranh thủ lúc còn sống kiếm thêm chút tiền, trước khi chết tự mình đốt sẵn cho mình một ít.
Để sau này xuống âm phủ, tôi làm một quỷ có tiền, khỏi phải vội vàng đi đầu thai. Ở âm phủ chán rồi có thể xin việc đi công tác lên dương gian.
Làm quỷ chán rồi thì đi đầu thai cũng chưa muộn. Quá hợp lý còn gì!
Vì câu nói đó mà tôi bị đồng chí Trương Thiên Nhất đánh cho một trận nhừ tử.
Tôi thề với tổ tiên và các vị thần tiên trên trời: một trăm triệu là Cố Tinh Viễn tự nói ra, không phải tôi hét giá đâu nhé!
Tôi lẩm nhẩm trong lòng.
Thu nhập càng cao thì phần trăm phải quyên càng lớn, nhưng cho dù quyên đến 99,9%, tôi vẫn còn 0,1%.
Một trăm triệu mà còn 0,1% thì là bao nhiêu nhỉ?
Mười vạn đó chứ mấy!
Phát tài rồi, tôi sắp phát tài rồi!
Tôi bắt đầu mơ màng tưởng tượng cảnh tiêu mười vạn như thế nào.
“Cố tiên sinh, tôi sẽ lập cho anh một kết giới phòng thân.
Lát nữa có thể xảy ra đánh nhau, dù có chuyện gì xảy ra, anh tuyệt đối đừng bước ra khỏi kết giới, kẻo bị thương.”
Tôi mỉm cười thân thiện với Cố Tinh Viễn, tận tình bố trí một cái kết giới phòng ngự ở góc phòng.
Khách quý phải được bảo vệ cẩn thận!
11
Lo xong cho Cố Tinh Viễn, tôi lục lọi trong túi đeo chéo, lôi ra một cái la bàn.
Muốn cứu người thì phải phá trận trước, mà phá trận thì phải tìm ra trận nhãn trước.
Nhưng khi tôi vừa lấy la bàn ra, kim từ trên la bàn bắt đầu xoay loạn về một hướng.
Tình trạng này gọi là khi kim, cũng gọi là chuyển kim.
Nghĩa là quanh đây có ác linh.
Kim từ vẫn tiếp tục quay mãi.
Bất chợt, kim dừng lại, chỉ thẳng về một hướng.
Gần như cùng lúc, một luồng gió âm sắc lạnh xộc thẳng vào mặt tôi.
Trước mắt đột nhiên xuất hiện một bàn tay trắng bệch, với năm móng tay đen nhánh, sắc như dao đang lao thẳng về phía mặt tôi.
Tôi nghiêng đầu, nhẹ nhàng tránh được.
Ngay lập tức tôi lại móc trong túi ra một thanh kiếm gỗ đào, miệng tụng chú trừ tà:
“Hung uế tiêu tán, đạo khí thường tồn, cấp cấp như luật lệnh!”
Tay cầm kiếm, tôi nhắm thẳng vào mi tâm nữ quỷ áo đỏ đang hiện nguyên hình mà đâm tới.
Nữ quỷ phản ứng rất nhanh, chỉ trong tích tắc, cô ta ngửa người uốn lưng né khỏi mũi kiếm.
Né xong thì bật người bay lên không, lao ngược xuống tấn công tôi lần nữa.
Tôi còn chưa nhúc nhích, đã lại nhanh tay móc tiếp một nắm đậu pháp trong túi, ném thẳng về phía nữ quỷ.
Tuy cô ta tránh nhanh, nhưng vẫn trúng vài hạt.
Những nơi bị đậu trúng lập tức bốc khói trắng, khiến cô ta gào rú đau đớn.
Nữ quỷ hoàn toàn nổi điên, đôi mắt đỏ rực như máu trừng tôi hằn học, rồi lao lên lần nữa, chẳng buồn giữ kẽ gì nữa.
Tôi lại phải xáp lá cà với cô ta một lần nữa.
Mỗi lần tôi tiến gần tới trận nhãn, nữ quỷ lại càng tấn công điên cuồng hơn.
Rõ ràng cô ta được dùng để canh trận, cũng là để trông chừng mẹ Cố Tinh Viễn.
Chứng tỏ kẻ lập trận rất sợ mọi chuyện bị lộ, bố trí phòng thủ từng lớp một.
Chỉ là, dù nữ quỷ này trông hung hãn, nhưng thực chất cũng chỉ là con rối được con người luyện ra, thực lực còn kém xa ác quỷ thật sự.
Nhưng tôi vẫn phải ra chút máu.
Tôi cắn nát ngón trỏ tay trái, dùng máu mình bôi lên kiếm gỗ đào, miệng tụng chú, thân kiếm lóe lên một luồng kim quang.
Nữ quỷ biết có biến, lập tức đổi công thành thủ, định chạy.
Tôi không cho cơ hội, ném ra một lá phù định thân, đồng thời bấm pháp quyết tay trái, miệng niệm chú:
“Phù định thân khóa, thiên cương trấn áp, chư ác bất động, cấp cấp như luật lệnh!”
Vừa dứt câu, trong khoảnh khắc nữ quỷ định ẩn thân chạy trốn, lá phù dán thẳng vào lưng cô ta.
Cơ thể nữ quỷ đang lơ lửng giữa không trung đột ngột đứng sững lại, rồi rơi phịch xuống đất, không thể nhúc nhích.
Biết mình bị bắt, cô ta gào rú rợn người, nhe nanh trợn mắt, cố dọa tôi.
Tôi lạnh lùng giẫm chân lên ngực cô ta, cao giọng niệm chú trừ quỷ, giơ cao kiếm gỗ đào đâm xuống:
“Ta phụng chỉ tổ sư Mao Sơn, chứng đạo tâm ta, trừ yêu trọn nghĩa, một kiếm tiêu hồn, hàng quỷ tại đây, cấp cấp như luật lệnh!”
Trong tiếng thét xé cổ của cô ta, tôi không hề do dự.
“Á—!!”
Một tiếng thét xé tai, sắc lẻm vang vọng khắp tầng hầm.
“Khoan đã—!”
Cùng lúc đó, một giọng nói lạ vang lên từ cửa vào, cắt ngang mọi chuyện đang diễn ra.
12
Người xuất hiện là ba của Cố Tinh Viễn — Hứa Hoài Cẩn.
“Ba, thật sự là ba làm ư? Tại sao ba lại đối xử với mẹ như vậy?!”
Cố Tinh Viễn, đang nấp trong góc theo sắp xếp của tôi, vừa nhìn thấy người đến là cha ruột mình thì sững sờ. Dù trong lòng đã có suy đoán từ trước, nhưng đến lúc tận mắt chứng kiến, vẫn khó mà chấp nhận nổi.
Đối mặt với câu hỏi chất vấn của Cố Tinh Viễn, Hứa Hoài Cẩn làm như không nghe thấy, thậm chí không buồn liếc hắn một cái.
Ông ta như phát điên, lao thẳng về phía nữ quỷ áo đỏ.
Dưới một kiếm vừa rồi của tôi, thân thể nữ quỷ nhanh chóng tan biến, trong nháy mắt hóa thành tro bụi, tiêu tán trong không khí.
Hứa Hoài Cẩn quay đầu nhìn tôi, gằn giọng:
“Là ai cho cô lá gan dám giết cô ấy?”
“Tổ sư gia phái Mao Sơn nhà tôi cho gan đó, sao, ông muốn đi tìm tổ sư tôi tính sổ à?”
Tôi trả lời một cách hết sức chân thành.
Nhưng Hứa Hoài Cẩn lại tưởng tôi đang khiêu khích, không nói lời nào, lập tức phóng mấy tấm phù lôi về phía tôi.
Chơi đánh lén, định đánh tôi chết tại chỗ.
Chớp mắt sau, vài tia sét to bằng ngón tay từ phù bay ra, tôi lập tức né tránh.
Ngay giây kế tiếp, tiếng sét nổ ầm ầm, nơi tôi vừa đứng bị sét đánh thủng một cái hố nhỏ.
Thấy vậy, tôi cũng không khách sáo, trả lại vài tấm phù lôi cao cấp.
So với loại phù cấp thấp của ông ta, phù của tôi là hàng cao cấp chính hiệu.
Mỗi tia sét đánh ra to bằng bắp đùi người lớn, màu tím rực, tốc độ cực nhanh, hoàn toàn không cho Hứa Hoài Cẩn bất kỳ cơ hội né tránh nào.
Tia sét bủa vây ông ta, khiến ông ta cháy đen, gục xuống đất.
Nhưng đến nước đó, Hứa Hoài Cẩn vẫn còn ngạo mạn.
“Ha ha ha, cô tưởng giết tôi rồi là có thể cứu được bà ta sao?”
Ông ta phun ra một ngụm máu, gắng gượng ngồi dậy, tay ôm ngực.
“Ông nói vậy là có ý gì?”
Cố Tinh Viễn nghe vậy không giữ được bình tĩnh, chạy thẳng ra khỏi kết giới, lao đến trước mặt ông ta truy hỏi.
Hứa Hoài Cẩn: “Tôi đã hạ sinh tử cổ lên người mẹ cậu. Các người giết tôi, bà ta cũng chết theo.”
Cố Tinh Viễn: “Ông vô liêm sỉ vừa thôi! Tại sao ông lại đối xử với mẹ như vậy? Mẹ tôi đối xử với ông chưa đủ tốt à?!”
Hứa Hoài Cẩn: “Tốt cái gì mà tốt? Bà ta nhất quyết sinh ra cái thằng con hoang như cậu để đội nón xanh lên đầu tôi.
Sau khi cưới, bà ta chưa từng coi tôi ra gì…”
Vừa nói, ông ta vừa ho sù sụ, máu trào ra không ngừng.
Cùng lúc đó, trong quan tài cũng truyền ra tiếng ho dữ dội, còn đau đớn hơn những gì Hứa Hoài Cẩn thể hiện.
13
Sinh tử cổ là một biến thể của đồng sinh cổ.
Người đầu tiên nghiên cứu ra đồng sinh cổ, mục đích vốn chỉ là để cứu người mình yêu đang hấp hối.
Cổ mẹ được nuôi trong người người thi cổ, cổ con được cấy vào thân thể người sắp chết. Khi cổ mẹ cảm nhận được cổ con cận kề cái chết, nó sẽ hút năng lượng từ cơ thể chủ để nuôi cổ con, giúp duy trì sự sống đôi bên.
Đồng sinh cổ cầu mong cùng sống cùng chết, mạng sống hòa làm một.
Nhưng sinh tử cổ lại là thứ bị tà tu biến tướng, dùng để khống chế người khác.
Người bị hạ sinh tử cổ, cổ con chết thì cổ mẹ vẫn sống, nhưng cổ mẹ chết thì cổ con cũng chết theo.
Sống chết của người mang cổ con hoàn toàn phụ thuộc vào ý chí của người mang cổ mẹ.
Trừ khi cổ mẹ tự nguyện lấy cổ ra khỏi người cổ con, còn không thì cả đời người đó sẽ mãi mãi bị khống chế.
Hứa Hoài Cẩn tin chắc tôi chẳng làm gì được ông ta.
Cố Tinh Viễn thì giận đến mức muốn giết người mà không dám ra tay.
Hứa Hoài Cẩn tiếp tục thao thao bất tuyệt.
Ông ta nói rằng chưa từng yêu mẹ Cố Tinh Viễn, cưới bà chỉ là vì vận khí của bà ấy.
Năm đó, mẹ Cố — Cố Nhược Hinh — chưa cưới đã có thai, không rõ cha đứa bé là ai. Vì muốn con có một gia đình trọn vẹn, bà đã chọn Hứa Hoài Cẩn — một gã trai nghèo nhưng đẹp mã.
Hứa Hoài Cẩn gả vào nhà họ Cố.
Trước khi Cố Nhược Hinh tìm tới, ông ta đã có một người yêu thanh mai trúc mã ở quê nhà.
Học phí đại học của ông ta, chính là cô gái kia đi làm thuê vất vả nuôi học.
Khi tin Hứa Hoài Cẩn kết hôn với Cố Nhược Hinh truyền về quê, cô gái ấy — người đã chờ đợi ông ta suốt bao năm, đã mặc váy cưới treo cổ tự sát đúng vào ngày cưới của ông ta.
Những chuyện đó, Cố Nhược Hinh hoàn toàn không biết.
Việc gả vào nhà họ Cố để mưu cầu quyền thế là lựa chọn của Hứa Hoài Cẩn, không ai ép buộc.
Thế nhưng ông ta lại vì cái chết của cô gái ấy mà oán hận Cố Nhược Hinh.
Đặc biệt là sau khi kết hôn, người nhà họ Cố chưa từng cho ông ta đụng đến chuyện làm ăn, cả nhà coi ông ta như kẻ ngoài lề.
Dù vậy, họ cũng không bạc đãi gì ông ta.
Hằng tháng cho tiền sinh hoạt, dù không cho tham gia kinh doanh, nhưng nếu muốn khởi nghiệp, gia đình vẫn sẵn sàng ủng hộ.
Có điều sau nhiều lần thất bại, người nhà họ Cố cũng nhẹ nhàng khuyên ông ta thôi cứ sống an nhàn đi, đừng cố gượng làm gì.
Với Hứa Hoài Cẩn, đó chẳng khác gì lời sỉ nhục.
Nhưng nếu chỉ có vậy, ông ta vẫn chưa dám ra tay với nhà họ Cố.
Dù gì họ cũng giàu có, quan hệ rộng khắp, một khi thất thủ thì sẽ mất trắng.
Cho đến khi Cố Nhược Hinh vô tình phát hiện ông ta đang nuôi quỷ, thậm chí kết âm hôn với một hồn ma.
Hồn ma đó chính là cô gái năm xưa từng tài trợ ông ta ăn học, cũng là người đã tự sát trong ngày cưới của ông ta với Cố Nhược Hinh.
14
Bí mật bị Cố Nhược Hinh phát hiện, bà không thể chấp nhận được chuyện đó, liền đề nghị ly hôn với Hứa Hoài Cẩn.
Tổ tiên của Hứa Hoài Cẩn từng có người tu tà đạo, nhưng vì tà tu không được chính đạo dung nạp, thường xuyên bị bài xích, cuối cùng người tổ tiên đó cũng chết thảm, hồn phi phách tán.
Vì thế, các đời sau đều không dám đụng đến tà pháp nữa.
Cho đến đời Hứa Hoài Cẩn, cái chết của cô gái đồng hương năm xưa đã kích thích hắn, khiến hắn quay về quê lật tung mọi ngóc ngách tìm được cuốn tà pháp tổ tiên để lại, tự học vài thứ tà đạo nửa mùa.
Hắn đã trả cái giá mất đi người mình yêu để cưới Cố Nhược Hinh.
Giờ đây, chỉ vì chuyện nuôi quỷ và kết âm hôn mà bà ấy đòi ly hôn, vậy thì những gì hắn hy sinh trước đó chẳng phải đều uổng phí sao?
Không cam lòng, Hứa Hoài Cẩn quyết định đâm lao theo lao, ra tay với người nhà họ Cố.
Nữ quỷ áo đỏ chính là đồng bọn của hắn.
Quỷ giết người, không để lại chứng cứ.