Vì bạch nguyệt quang của anh, Hạ Cảnh Niên – vị hôn phu đã đính ước với tôi suốt bao năm – ném tôi về vùng quê hẻo lánh, mặc tôi tự sinh tự diệt.
Ba năm sau, anh ta dẫn theo người con gái trong lòng đến đón tôi trở về.
Anh ta nói:
“Ba năm rồi, cho dù là chó thì cũng nên biết điều rồi chứ.”
“Anh làm vậy là vì muốn tốt cho em. Tính cách em không sửa, thì đừng mong trở thành vợ của Hạ gia.”
Mọi người đều nghĩ rằng tôi sẽ khóc lóc kể lể ba năm uất ức, sẽ níu lấy anh ta không chịu buông.
Nhưng tôi chỉ mỉm cười bình thản: “Xin lỗi, Hạ tiên sinh. Tôi đã kết hôn rồi.”