Tôi vẫn chưa từng thấy đuôi cá của Giang Dạ.
Từ khi biết anh là nhân ngư, tôi đã luôn muốn ngắm nhìn cái đuôi xanh lam trong truyền thuyết ấy – nghe nói vô giá, đẹp như báu vật.
Nhưng mỗi lần tôi nhắc đến, Giang Dạ liền đỏ cả tai, vội vàng đánh trống lảng.
“Giang Dạ ” Tôi nằm sấp trên lưng anh ta, ngón tay nghịch tóc, “Cho em xem cái đuôi đi mà”
Anh ta khựng người, sau đó giả vờ bình tĩnh lật một trang tài liệu:
“… Không có gì đáng xem.”
“Sao lại không đẹp chứ?” Tôi áp sát tai anh, cố tình hạ giọng khiêu khích:
“Nghe nói đuôi nhân ngư vừa mịn vừa sáng, như đá quý luôn đó…”
Rắc! — Cây bút trong tay anh ta gãy đôi.
Tôi: “…”
Hệ thống trong đầu cười lăn lộn:
【Ký chủ, em khiến anh ta kích thích quá độ rồi!】
Tôi bĩu môi.
Mềm không ăn thua thì mình dùng chiêu cứng!
Thế là đêm hôm đó, tôi canh lúc Giang Dạ đi tắm, lén lút đẩy cửa bước vào.
Hơi nước bốc mù mịt trong phòng tắm, mặt nước trong bồn gợn lên những vòng sóng nhỏ.
Tôi nhón chân rón rén tiến lại gần, rồi đột ngột vén tấm rèm che.
Một chiếc đuôi cá xanh lam óng ánh như thạch anh lấp lánh dưới làn nước, khẽ đung đưa.
Tôi lập tức nín thở.
6
Cái đuôi ấy còn đẹp hơn tôi tưởng.
Vảy cá trong suốt như bảo thạch dưới đáy biển sâu, vây đuôi mỏng tang như cánh ve, ánh bạc lấp lánh trên mặt nước như có cả dải ngân hà tan chảy rắc lên đó.
Giang Dạ quay ngoắt lại, vừa nhìn thấy tôi liền cứng đờ cả người.
“…Chi Chi?” Giọng anh ta có phần run rẩy.
Tôi sững người nhìn anh ta, đến nói cũng quên mất.
Ánh mắt Giang Dạ dần dần hoảng loạn, đuôi cá vô thức rút sâu xuống nước, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy:
“…Dọa em sợ rồi?”
Tôi lúc này mới hoàn hồn, lắc đầu như điên:
“Không! Đẹp quá chừng luôn!!”
Anh ta khựng lại, tai đỏ bừng như sắp chảy máu:
“…Thật sao?”
“Tất nhiên rồi!” Tôi ngồi thụp xuống cạnh bồn tắm, mắt sáng như đèn:
“Nhìn cái đuôi này là biết giá trị liên thành luôn! Nếu đem bán đấu giá thì…”
Giang Dạ: “…”
Hệ thống:
【Ký chủ, em không sợ chết à…】
Tôi cười toe, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào đuôi anh.
Lạnh lạnh, trơn trơn.
Vảy cá mượt như lụa cao cấp, lại óng ánh một cách đặc biệt.
Giang Dạ rùng mình, yết hầu khẽ phát ra một tiếng rên nghẹn.
Tôi: “?”
Thử chạm thêm cái nữa.
Hơi thở anh ta lập tức rối loạn, lông mi run lên bần bật, dưới mắt phủ một lớp sương mờ mịt.
Tôi: “???”
Hệ thống phát ra tiếng cười hèn mọn:
【He he he, ký chủ, đuôi cá là vùng nhạy cảm nhất của nhân ngư đấy~ Nói cách khác, em vừa… làm anh ta sướng.】
Tôi: “!!!”
Giang Dạ bất ngờ túm lấy cổ tay tôi, giọng khản đặc đến biến dạng:
“…Đừng chạm nữa.”
Tôi chớp mắt vô tội:
“Sao thế? Không thoải mái à?”
Anh ta hít sâu một hơi, bất thình lình kéo tôi vào bồn tắm.
Nước bắn tung tóe.
Tôi ngã nhào vào lòng anh ta, bộ đồ ngủ ướt sũng dính chặt vào người.
Đuôi cá của Giang Dạ quấn lấy chân tôi, lớp vảy khẽ ma sát vào da thịt khiến tôi rùng mình.
Môi anh ta kề sát tai tôi, giọng trầm khàn:
“…Đã chạm rồi, thì phải chịu trách nhiệm.”
Tôi: “…Khoan đã! Trong bụng tôi còn năm đứa nhỏ mà!”
Giang Dạ bật cười khe khẽ, đuôi cá nhẹ đập nước:
“Không sao. Anh hỏi bác sĩ rồi, sau ba tháng đầu là an toàn.”
Hệ thống vội vàng thoát:
【Ký chủ tự bảo trọng!】
…
Sáng hôm sau, tôi vịn thắt lưng ê ẩm, nghiến răng nghiến lợi.
Hệ thống gửi đến tin vui:
【Chúc mừng ký chủ! Giá trị hắc hóa của phản diện giảm còn 15%! Kỳ lạ thật đấy, chẳng lẽ trong trạng thái nhân ngư mà… làm chuyện người lớn lại càng hiệu quả giảm hắc hóa sao?】
Tôi: …
Tháng thứ tư thai kỳ.
Tôi chợt nhớ bác sĩ từng nói: tới tháng này là có thể biết được có bao nhiêu “cục cưng” trong bụng rồi.
Trước đó siêu âm chỉ thấy một đám đen sì, chẳng phân biệt được gì.
Thế là tôi cùng Giang Dạ lại kéo nhau đến bệnh viện.
Anh ta đứng ngoài phòng siêu âm, sắc mặt phức tạp, muốn nói lại thôi.
“Sao vậy?” Tôi nghi ngờ nhìn anh ta. “Không phải là có vấn đề gì chứ?”
Anh ta im lặng hai giây, rồi khẽ nói:
“…Năm đứa.”
Tôi: “???”
“Năm đứa?!” Tôi bật dậy khỏi bàn khám, suýt làm rơi cả đầu dò siêu âm:
“Người cá các anh đẻ khỏe vậy hả?!”
Giang Dạ âm thầm đỡ tôi lại, giọng có phần bất lực:
“…Mười tám đời tổ tiên nhà anh toàn con một.”
Tôi trố mắt:
“Thế sao đến đời anh lại nổ bùng thế hả?!”
Anh ta khẽ ho, ánh mắt né tránh:
“…Có thể là… đột biến gen?”
7
Tôi tuyệt vọng ôm mặt:
“Nhân ngư mang thai bao lâu?!”
“Mười tháng.” Giang Dạ lập tức trả lời, rồi hơi khựng lại, bổ sung:
“…Cũng giống con người.”
“Mười tháng?!” Tôi gần như phát điên, túm lấy cổ áo anh ta:
“Năm đứa con! Mười tháng! Vậy bụng tôi chẳng phải sẽ tròn như quả bóng luôn à?!”
Giang Dạ cố gắng dỗ dành:
“Không đâu, ấu tể nhân ngư phát triển chậm ở giai đoạn đầu, chỉ về sau mới—”
“Tôi không muốn biến thành quả bóng!” Tôi phẫn nộ đến cực điểm.
“Giang Dạ! Tất cả là lỗi của anh!”
Anh ta mím môi, đột nhiên đưa tay nhẹ nhàng đặt lên bụng tôi, giọng trầm thấp:
“…Vậy… khóc ngọc trai, có thể dỗ được không?”
Tôi: “…”
Hệ thống cười như điên trong đầu tôi:
【Ký chủ! Em định sinh luôn một đội bơi lội nhân ngư à?!】
Tôi nghiến răng:
“Giang Dạ, nếu tôi thật sự thành quả bóng, anh tiêu đời.”
Anh ta thở dài, gật đầu nhận số phận:
“Được, anh tiêu rồi.”
Rồi lại ngập ngừng nói thêm:
“…Em muốn ngọc trai màu vàng không?”
Tôi: “…”
Sau khi khám thai xong, bác sĩ đưa tôi một bức ảnh cũ đã ố vàng, cười hiền hậu:
“Phu nhân đừng lo. Ấu tể nhân ngư khi mới sinh chỉ bằng bàn tay, rất đáng yêu.”
Tôi cúi đầu nhìn.
Trong ảnh là Giang Dạ thuở nhỏ, cuộn tròn trong một chiếc vỏ sò, chiếc đuôi cá màu xanh lam trong suốt lấp lánh như bảo thạch, đôi mắt to tròn ướt át, ngây thơ vô tội.
Hoàn toàn không giống người đàn ông trưởng thành đang lạnh mặt sẵn sàng nhấn người khác xuống biển kia!
Tôi kinh ngạc:
“…Đây là Giang Dạ?!”
Cái cục bông mềm nhũn đáng yêu này mà lại là lão đại Vĩnh Dạ hội khiến người ta nghe tên đã run rẩy?!
Bác sĩ mỉm cười gật đầu:
“Đúng vậy, thiếu gia lúc nhỏ rất ngoan, chỉ là…”
Ông ấy ngập ngừng, dường như chợt nhận ra nói hơi nhiều, vội ngậm miệng lại.
Tôi nheo mắt, quay sang gõ rào rào trong đầu:
“Chuyện gì đây? Khác biệt kiểu này là sao?! Sau khi lên bờ anh ta đã trải qua cái quái gì?!”
Hệ thống thở dài:
【Lúc trước kêu em làm nhiệm vụ thì em bỏ mặc, giờ biết hối rồi phải không?】
Tôi:
“…Bớt dài dòng. Nói mau!”
Hệ thống lại thở hắt:
【Bố mẹ của phản diện lúc anh ta còn nhỏ đã bị con người bắt. Ông nội đưa Giang Dạ lên bờ tìm họ, nhưng—】
“Nhưng sao?!”
【Nhưng phát hiện ra, bố mẹ anh ta đã bị làm thành tiêu bản, trưng bày suốt nhiều năm trong viện bảo tàng nhân loại.】
Tay tôi run lên, suýt nữa đánh rơi bức ảnh trong tay.
Hệ thống tiếp lời:
【Ông nội anh ta suy sụp ngay tại chỗ, sức khỏe từ đó sa sút. Lúc ấy Giang Dạ mới chỉ mười tuổi, chẳng thể làm gì ngoài việc gia nhập thế giới ngầm.
Sau đó… nhờ vào nỗ lực của bản thân, anh ta mới trở thành người đứng đầu Vĩnh Dạ hội như bây giờ.】
Tôi đột ngột ngẩng đầu, nhìn về phía hành lang nơi Giang Dạ đang đứng chờ.
Anh ta đang cúi đầu xem điện thoại, góc mặt sắc lạnh, lông mày nhíu chặt như không tan nổi u sầu.
Nhưng ai mà ngờ, một người như anh ta… từng là một tiểu nhân ngư ngây thơ trốn trong vỏ sò thổi bong bóng nước?
Sống mũi tôi cay cay, tim như bị bóp nghẹn.
Giang Dạ cảm nhận được ánh mắt của tôi, ngẩng đầu nhìn lại, hơi cau mày:
“Sao thế?”
Tôi nhanh chóng bước tới, ôm chặt lấy anh ta, vùi mặt vào ngực anh.
Anh ta khựng lại một chút, theo bản năng đưa tay xoa nhẹ lưng tôi, giọng dịu hẳn đi:
“…Bác sĩ dọa em à?”
Tôi lắc đầu, giọng nghèn nghẹn:
“…Giang Dạ, sau này em sẽ đối xử tốt với anh hơn.”
Anh ta ngẩn người, yết hầu khẽ lăn lên xuống. Tôi cảm nhận được lồng ngực anh khẽ rung nhẹ, như đang suy nghĩ rất nhiều điều mà chưa biết mở lời thế nào.
8
Một lúc lâu sau, Giang Dạ dè dặt lên tiếng như đang thương lượng:
“…Anh vẫn chưa khóc được ngọc trai ngũ sắc, em thấy tạm khóc mấy màu khác có được không?”
Tôi lập tức ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh:
“Tôi đang nghiêm túc đó!”
Anh khẽ bật cười, rồi cúi xuống, dùng chóp mũi cọ nhẹ vào mặt tôi:
“Vậy… tối nay anh khóc một viên màu xanh lam nhé?”
Xanh lam… là màu anh ta chỉ khóc ra khi phát tình.
Tôi tức đến mức muốn cắn anh ta một cái, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt thấp thỏm ẩn sâu trong đáy mắt kia, tôi lại mềm lòng.
Người đàn ông lạnh lùng vô tình trước mặt kẻ khác, thủ lĩnh đáng sợ của Vĩnh Dạ hội—lúc này lại đang cẩn thận quan sát vẻ mặt tôi, như sợ tôi tức giận.
Đúng lúc ấy, điện thoại anh ta rung lên điên cuồng.
Giang Dạ liếc nhìn màn hình, sắc mặt lập tức sầm xuống.
Là thuộc hạ gọi đến.
Nói rằng: phó hội chủ Vĩnh Dạ – La Sinh, đã bắt cóc Trần Mộng Như, yêu cầu Giang Dạ lập tức rút khỏi Vĩnh Dạ hội.
Tôi thở dài, đưa tay vuốt phẳng nếp nhăn giữa chân mày anh:
“Muốn đi thì cứ đi đi.”
Dù gì, Trần Mộng Như cũng chỉ là người vô tội bị liên lụy.
Tôi không thể nhẫn tâm không cứu.
Giang Dạ siết chặt tôi vào lòng, ôm đến mức khiến tôi nghẹt thở.
Giọng anh vùi trong hõm cổ tôi, trầm đục:
“Hồi nhỏ anh ham chơi, bị mắc cạn trên bãi đá.”
Ngón tay anh vô thức vuốt ve eo tôi:
“Lúc đó còn chưa biết biến chân, suýt nữa bị con người phát hiện.”
…