4
Vừa thấy người đó quay lại, Đổng Mạn Mạn liền lao đến hỏi:
“Sao rồi? Lấy được chưa?”
Người đó lộ vẻ khó xử:
“Không có.”
“Không thể nào!” Đổng Mạn Mạn thét lên, “Anh có tìm kỹ chưa?”
“Tôi đã lục tung cả văn phòng rồi. Nhân viên trong công ty nói… nói…” Anh ta vừa trả lời vừa len lén nhìn tôi.
“Anh sợ gì cô ta chứ?” Mẹ chồng nhìn ra điều bất thường, giục hỏi: “Người trong công ty nói gì?”
“Họ nói phu nhân đã đốt hết giấy tờ từ lâu rồi.”
“Ui trời, trách tôi rồi.” Tôi bước lên, cười nói: “Tôi chỉ sợ nhìn đồ của Hướng Nam lại nhớ đến anh ta, nên đã đốt sạch mọi thứ. Nhưng tôi không hề thấy có xét nghiệm ADN nào trong đó cả.”
Mặt Đổng Mạn Mạn tối sầm, cô ta lao đến định đánh tôi.
“Cao Mộng Mộng, đồ đàn bà ác độc! Cô cố tình đúng không? Cô không muốn con trai tôi được nhận tổ quy tông!”
Nhìn dáng vẻ điên cuồng của cô ta, bảo vệ của tôi lập tức chắn trước mặt tôi.
Tôi khoanh tay, giọng điệu đầy giễu cợt:
“Đổng Mạn Mạn, đừng có như chó điên thế. Đừng nói là tôi chưa từng thấy bản xét nghiệm đó, cho dù tôi có thấy đi chăng nữa, thì cô lấy gì chứng minh nó là thật?”
“Cô ngay cả thi thể của Hướng Nam cũng không chịu vớt lên, tôi lấy gì chứng minh đây?” Đổng Mạn Mạn hét lên, “Cao Mộng Mộng, cô đúng là loại đàn bà ích kỷ, muốn nuốt trọn tài sản của Hướng Nam!”
Mẹ chồng vốn dĩ không biết chuyện tôi từ chối tìm thi thể của Hướng Nam. Nhưng giờ thì nhờ cô ta khóc lóc, mọi người đều biết hết rồi.
Sắc mặt bà ta sa sầm, trừng mắt nhìn tôi:
“Tại sao cô không vớt con trai tôi lên? Ngay cả để nó yên nghỉ cũng không làm được, cô lấy tư cách gì mà thừa kế tài sản của nó?”
Tôi nhếch môi cười:
“Vì tôi là vợ của anh ta.”
“Mẹ, tại sao mẹ lại đứng về phía một người ngoài?”
“Cô ta không phải người ngoài, cô ta là mẹ của cháu trai tôi! Còn cô, đến một đứa con cũng không có, cô mới là người ngoài! Mau trả lại tiền cho tôi!”
Tôi hít sâu, kiềm chế cơn giận:
“Mẹ, mẹ có biết vì sao bao nhiêu năm qua con không sinh con không?”
“Còn không phải tại cô ác quá nên không đẻ được à?”
Tôi khẽ cười lạnh:
“Không đẻ được thì đúng là có thật, nhưng người không thể có con không phải con.”
Mẹ chồng đơ người, nheo mắt nhìn tôi:
“Ý cô là gì? Chẳng lẽ là do con trai tôi?”
“Đúng vậy, chính Hướng Nam mới là người không thể có con.”
Tôi vỗ tay một cái, lập tức có người đưa đến một tập tài liệu.
“Chuyện xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài, nhưng các người cứ ép tôi. Vậy thì xin lỗi Hướng Nam rồi. Đây là hồ sơ khám sức khỏe suốt mười năm qua của anh ta. Anh ta đã mất khả năng sinh sản từ mười năm trước. Vậy Đổng Mạn Mạn làm thế nào mà có con với anh ta?”
Mẹ chồng mở túi tài liệu, mấy tờ giấy rơi xuống đất.
Đổng Mạn Mạn vội nhặt lên xem, mặt lập tức tái nhợt, liên tục lắc đầu:
“Không thể nào! Đây là giả!”
Tôi nhún vai:
“Trên đó còn có dấu của bệnh viện. Nếu không tin, các người có thể đến bệnh viện kiểm chứng.”
Đổng Mạn Mạn run rẩy, cố gắng kéo tay mẹ chồng, nhưng bà ta chỉ cau mày nhìn chằm chằm vào những tờ giấy, rồi hất tay cô ta ra.
Tôi giả vờ rơi vài giọt nước mắt, quay sang các họ hàng:
“Xin lỗi vì để mọi người chứng kiến chuyện này. Đám tang đến đây kết thúc, mọi người có thể về được rồi.”
Ai nấy rời đi với khuôn mặt hớn hở, rõ ràng đều nóng lòng muốn đi lan truyền tin sốt dẻo này.
Tôi không quan tâm đến ba người kia nữa, đeo kính râm rồi quay người bỏ đi.
Mấy ngày sau, tôi nhận được đơn kiện từ luật sư của Đổng Mạn Mạn.
Cô ta muốn chia tài sản của Hướng Nam, nói rằng con trai mình cũng có quyền hưởng thừa kế, đã chính thức đệ đơn lên tòa.
Rất nhanh sau đó, tôi nhận được thông báo hòa giải trước phiên tòa, yêu cầu có mặt đúng giờ.
Nhận được tin này, tôi tức đến mức gọi ngay cho luật sư, chất vấn anh ta:
“Tại sao đơn kiện của tôi với Đổng Mạn Mạn còn chưa mở phiên tòa, mà cô ta kiện tôi lại được hòa giải trước?”
Luật sư giải thích một hồi, tôi nghe không hiểu mấy, đại khái là hai hệ thống khác nhau, nên đơn của cô ta được xử lý trước là chuyện bình thường.
Tôi miễn cưỡng đến tham gia buổi hòa giải.
“Trạch Trạch chính là con của Hướng Nam!” Đổng Mạn Mạn khẳng định chắc nịch.
Tôi thản nhiên đáp:
“Hướng Nam không thể sinh con, tôi có giấy khám sức khỏe đây.”
“Báo cáo khám sức khỏe của cô chỉ nói tinh trùng anh ấy có hoạt tính thấp, nhưng không phải là không có hoạt tính! Bác sĩ nói vẫn có khả năng thụ thai!” Đổng Mạn Mạn đắc ý, khóe mắt còn lộ ra ý cười. “Lần sau cô nhớ đọc kỹ tài liệu nhé!”
Tôi ngáp một cái:
“Thế thì sao? Cô có bằng chứng gì chứng minh thằng bé là con của Hướng Nam không?”
“Tất nhiên là có!” Đổng Mạn Mạn vỗ một tờ giấy xuống bàn, “Đây là xét nghiệm ADN của Trạch Trạch với ông nội. Kết quả chứng minh thằng bé có quan hệ huyết thống với cha của Hướng Nam. Mà ông ấy chỉ có một người con trai là Hướng Nam, vậy Trạch Trạch chính là cháu nội nhà họ Hướng!”
Tôi liếc mắt sang luật sư, anh ta tốt bụng nhắc nhở cô ta:
“Cái này không có giá trị pháp lý.”
Mẹ chồng đập bàn:
“Sao lại không? Cao Mộng Mộng, cô ích kỷ quá rồi! Thằng bé là con trai của Hướng Nam, nó có quyền thừa kế! Đàn ông bên ngoài có con riêng là chuyện bình thường, với lại, thằng bé cũng coi như là con của cô. Có con không phải là chuyện đáng mừng sao?”
Tôi cười nhạt:
“Mẹ đừng kích động, tòa yêu cầu xét nghiệm ADN giữa cha và con, chứ không phải giữa ông nội và cháu. Mà mẹ thực sự không biết sao? Bố còn có một đứa con trai khác.”
Mẹ chồng chết sững, tôi chậm rãi lấy ra một tờ xét nghiệm ADN.
“Bố đã nhờ Hướng Nam giúp làm xét nghiệm này. Đây là kết quả giữa ông ấy và một đứa trẻ khác.”
Tôi lại lấy ra ảnh và video:
“Thằng bé này đang sống ở biệt thự phía nam cùng mẹ nó. Bố đến đó hai lần một tuần, có nguyên một đội bảo vệ và đầu bếp chuyên nấu món quốc yến. Tôi từng ăn một bữa, vị ngon lắm!”
Mặt mẹ chồng càng lúc càng đen kịt.
Tôi còn chưa quên mỉm cười nhắc nhở bà ta:
“Mẹ à, đàn ông có con riêng là chuyện bình thường mà! Thằng bé cũng coi như con của mẹ, có con không phải là chuyện đáng mừng sao?”
Mẹ chồng tức đến mức đập bàn bỏ đi.
Tôi cười đến đau cả bụng, nhìn theo bóng lưng bà ta:
“Ơ kìa mẹ, chưa hòa giải xong mà?”
5
Mẹ chồng rời đi, Đổng Mạn Mạn nhận ra mình đang ở thế yếu.
Cô ta bấm mạnh vào đùi mình một cái, ngay sau đó, nước mắt rơi xuống.
“Mộng Mộng, em gái à, chị biết chị và Hướng Nam đã làm chuyện có lỗi với em. Trong lòng em chắc hẳn còn oán hận, nhưng em cũng thấy rồi đấy, Trạch Trạch giống Hướng Nam như đúc. Sao có thể không phải con anh ấy được chứ? Xem như vì tình nghĩa bao năm qua của em và Hướng Nam, hãy để lại chút gì đó cho con trai anh ấy đi.”
Câu này nói ra đúng là đáng thương vô cùng.
Người trong phòng có vẻ cũng bị lay động.
Tôi cuối cùng cũng hiểu vì sao Hướng Nam chỉ cần nhìn thấy cô ta là lập tức mất hết lý trí—gương mặt này sinh ra để diễn bi kịch mà.
Có điều, cô ta nhầm đối tượng rồi.
Tôi nhếch môi cười lạnh, vẫn là câu hỏi cũ:
“Cô lấy gì chứng minh đứa bé là con của Hướng Nam?”
Buổi hòa giải này vẫn kết thúc thành công, vì Đổng Mạn Mạn đã rút đơn kiện.
Mà cho dù cô ta không rút đơn cũng chẳng có cách nào khác. Trừ khi cô ta có thể mò xuống biển lôi xác Hướng Nam lên, nếu không, ngay cả thần thánh cũng chẳng thể chứng minh thằng bé có quan hệ gì với anh ta.
Về đến nhà, tôi tự thưởng cho mình một bồn nước nóng.
Tắm rửa thư giãn xong, tôi gọi điện cho bà giúp việc đang làm ở nhà bố chồng.
Bà ấy hăng hái kể cho tôi nghe chuyện mẹ chồng tôi vừa về đến nhà đã lao vào tra hỏi bố chồng, rồi hai người còn đánh nhau một trận long trời lở đất.
Bà ta dọa sẽ cho “con hồ ly tinh” kia đẹp mặt.
Bố chồng thấy chuyện vỡ lở, cũng chẳng buồn che giấu nữa, thẳng thắn đề nghị ly hôn.
“Giờ tôi chỉ có một đứa con trai này thôi, tôi sẽ để lại toàn bộ tài sản cho nó.”
Mẹ chồng khóc lóc om sòm, thậm chí còn đòi treo cổ, nhưng bố chồng chẳng buồn quan tâm, dứt khoát dọn thẳng đến chỗ tình nhân của ông ta.
Ở nhà, bà ta vẫn quen thói hống hách, đám giúp việc chẳng ai ưa nổi.
Bà giúp việc tôi gọi điện còn cười sảng khoái mà hỏi tôi:
“Cô nói xem, ông ấy ngoại tình thế này, có định ra đi tay trắng không?”
Tôi phì cười:
“Xem ít phim truyền hình thôi, ngoại tình mà còn chịu trắng tay sao?”
Ngay cả lúc Hướng Nam quyết định ly hôn với tôi, anh ta đồng ý chia một nửa tài sản, cũng là vì anh ta có chút lương tâm mà thôi.
Tôi vốn nghĩ mẹ chồng sẽ không ly hôn, dù sao bố chồng cũng chẳng bao giờ chia nửa tài sản cho bà ta.
Nhưng điều tôi không ngờ tới là bà ta lại thật sự ký vào đơn ly hôn.
Có điều, bố chồng đã sớm chuyển hết tài sản đi, nên cuối cùng bà ta chỉ được chia mỗi một căn biệt thự.
Quá tức giận, bà ta xông thẳng đến biệt thự ở thành phố Nam, đánh tình nhân của bố chồng một trận tơi bời.
Không ngờ, “hồ ly tinh” kia không hiền lành như bà ta tưởng—lập tức báo cảnh sát.
Mẹ chồng bị giam vài ngày, cuối cùng ngay cả căn biệt thự kia cũng phải bồi thường.
Giờ bà ta chỉ có thể sống tằn tiện nhờ vào phần tài sản của Hướng Nam.
Nhưng khoản tiền đó vốn không đủ để duy trì cuộc sống xa hoa trước kia của bà ta.
Nghe nói gần đây, bà ta đang tìm kiếm cơ hội đầu tư, muốn kiếm chút vốn dưỡng già.
Xem hết màn kịch này, vụ kiện tôi kiện Đổng Mạn Mạn đòi lại tài sản cuối cùng cũng được xét xử.
Và không có gì bất ngờ—tôi thắng.
Nhưng sau khi thắng kiện được một tháng, Đổng Mạn Mạn vẫn chưa trả lại tiền và nhà cho tôi.
Chắc chắn là do cô ta không có đủ nhân lực để chuyển hết đồ đi.
Tôi là người rộng lượng, nên đành tốt bụng giúp cô ta một tay.
Tôi thuê hẳn một chiếc xe tải cỡ lớn, dẫn theo mấy thanh niên khỏe mạnh đến gõ cửa nhà cô ta.
Đổng Mạn Mạn chặn cửa không mở:
“Cao Mộng Mộng! Cô xông vào nhà tôi như vậy là xâm phạm tài sản riêng đấy!”
Tôi thản nhiên kéo ghế ra ngồi:
“Đừng có đổi trắng thay đen. Căn nhà này đã được tòa tuyên là của tôi. Tôi vào nhà mình mà cũng gọi là xâm phạm à? Mau ra đây, nếu không tôi sẽ đập cửa.”
“Cô dám đập, tôi báo cảnh sát ngay!”
Tôi nhún vai:
“Được thôi, cô báo đi. Xem cảnh sát sẽ bảo cô ra ngoài hay bảo tôi rời đi?”
Đổng Mạn Mạn tất nhiên không dám gọi.
Cô ta mà báo cảnh sát, người bị đuổi ra chắc chắn là cô ta chứ không phải tôi.
Ngay lúc hai bên giằng co, một chiếc limousine Lincoln đen bóng bất ngờ đỗ ngay phía sau chúng tôi.
Tôi quay đầu lại nhìn.
Đây chẳng phải là xe của bố chồng sao?
Không đầy một phút, ông ta bước xuống xe.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, ông ta cau mày hỏi:
“Chuyện gì đây?”
Đổng Mạn Mạn vừa thấy ông ta, lập tức mở cửa, nép sát vào bên cạnh ông ta, nước mắt lưng tròng:
“Bố! Cô ta muốn đuổi con đi! Bố mau xử lý con đàn bà điên này đi!”
Tôi nghiêng đầu nhìn hai người bọn họ.
Đây là cảnh tượng gì vậy?
Tại sao Đổng Mạn Mạn lại thân mật với bố chồng tôi đến thế?