Skip to main content

#Hutao78 - Tái ngô

6:37 chiều – 04/04/2025

11

Từ sau ván bài lá hôm ấy, Đổng trắc phi và Từ Lương đệ càng ngày càng thích đến viện của ta.

Khi thì cùng nhau nhúng lẩu, khi thì tán gẫu chuyện trên trời dưới đất.

Thái tử bị nữ nhân Bắc Địch quấn lấy, hậu viện ngoài ba chúng ta ra thì không còn ai nhàn rỗi hơn.

Hắn chẳng còn thời gian để quản chúng ta làm gì, ban ngày phải đối phó với Ngũ hoàng tử và Hoàng đế đã hao tổn không ít tinh thần.

Đêm xuống lại phải hoan lạc với nữ nhân Bắc Địch.

Dù có là thân thể sắt thép, hắn cũng chẳng còn sức để lo đến chuyện khác.

Chỉ để lại ba chúng ta ngồi dưới trăng, uống rượu tiêu sầu.

Từ Lương đệ ôm lấy ta khóc nức nở trong cơn say: “Hu hu hu… ta không cam lòng, ta tức chết mất! Giờ càng nghĩ càng thấy trước kia đã giúp sai một tên đại bại hoại!”

Nàng từng mang thai cốt nhục của Thái tử, nhưng không may sẩy mất.

Lúc nàng ở cữ, Thái tử thậm chí còn không thèm đến thăm một lần.

Thế nhưng nàng lại là người đứng sau giúp Thái tử xử lý không ít chuyện bẩn thỉu.

Đổng trắc phi khoác vai nàng, thản nhiên nói: “Lại còn chẳng đẹp trai, nếu không phải ánh sáng trong phòng tối quá, ta thật không thể nào xuống miệng nổi.”

Ta cũng uống hơi nhiều, nhớ đến lời gia đình dặn dò trước khi gả đi, bảo ta quản lý thật tốt hậu viện của Thái tử, sau đó từng bước đi lên.

Chỉ cảm thấy, chuyện đó hoàn toàn không có khả năng thực hiện.

Ta cảm khái: “Nếu để hắn ngồi lên vị trí đó, chúng ta cũng chưa chắc có ngày lành. Không chỉ là chúng ta, các ngươi nhìn xem, hắn có từng thực sự đối đãi tử tế với dân chúng? Có từng chiêu hiền đãi sĩ chưa?”

Đổng trắc phi và Từ Lương đệ nhìn nhau, sau đó đồng loạt lắc đầu.

“Chứ còn gì nữa? Giờ đã không xem chúng ta ra gì, chà đạp chúng ta là một chuyện, đến Thái tử phi chính danh như ngươi cũng bị vứt xó, ngay cả mặt mũi cũng không buồn giữ. Nói không chừng, nếu hắn thật sự lên ngôi, ngày hôm sau liền phong nữ nhân Bắc Địch thành Quý phi. Khi đó mới là trò cười thiên hạ.”

Đổng trắc phi càng táo bạo hơn: “Loại người như hắn làm Hoàng đế, có khi biên cương sẽ dấy binh biến mất. Hắn từng bớt xén quân lương, làm sao khiến thiên hạ thần phục? Thái tử phi, ngươi muốn làm gì, chúng ta giúp ngươi!”

Từ Lương đệ cũng hăng hái tiếp lời: “Trong đầu ta có ít nhất một trăm kế sách đấu đá trong nội viện! Chỉ chờ thực thi thôi!”

Đổng trắc phi: “Ngươi phải tin tưởng nữ nhân xuyên không bọn ta! Chúng ta đã có rất nhiều tiền bối kinh nghiệm phong phú rồi!”

Ta suýt bị ánh mắt tràn đầy chân thành của hai người này làm cho chói mù mắt.

“Không cần làm gì cả, Thái tử tự hắn sẽ gây họa thôi.”

Hai người đều sững sờ: “Hả?”

Từ Lương đệ là người phản ứng đầu tiên: “Hình như đúng vậy, đại kiếp nạn của Thái tử… là ở kỳ thi mùa xuân, mà cũng sắp đến rồi!”

“Nhưng Thái tử phi, ngươi làm sao biết được Thái tử nhất định sẽ xảy ra chuyện?”

12

Bởi vì lão bộc hầu hạ trong thư phòng của Thái tử là người của ta.

Ta có thể không quản những chuyện khác của hắn, nhưng nếu hắn gây họa lớn, ta không thể không biết.

Bởi vì rất có thể, tai họa này sẽ liên lụy đến mẫu tộc của ta.

Khoảnh khắc Thái tử có ý định can thiệp vào kỳ thi mùa xuân (xuân vi), ta liền biết—hắn xong đời rồi.

Những kẻ dựa vào Thái tử đều sẽ được cung cấp đề thi trước.

Những ngày gần đây, Thái tử xuân phong đắc ý, trong lòng hắn, chẳng bao lâu nữa, triều đình sẽ toàn là người của hắn.

Thậm chí, tâm trạng tốt đến mức còn ghé qua viện của ta.

“A Du, nàng xem, nàng gả cho cô, sau này còn có thể làm Hoàng hậu. Ngũ hoàng đệ thì có gì tốt chứ? Đợi cô lên ngôi, việc đầu tiên chính là đày hắn đến biên cương.”

Mặc dù tranh đoạt ngôi vị vốn dĩ là ngươi chết ta sống, nhưng nghe hắn nói như vậy, ta vẫn thấy ghê tởm vô cùng.

Năm đó, trong yến hội mùa xuân, ta từng cùng Ngũ hoàng tử hợp tấu một khúc Phượng cầu hoàng.

Có lẽ chuyện này đã khắc sâu trong lòng Thái tử, không thể nào quên.

Ta cúi đầu, cẩn trọng nói: “Đã gả vào phủ Thái tử, trong lòng thiếp thân vốn không còn tạp niệm nào nữa.”

Thái tử cười lạnh: “Tốt nhất là vậy. Năm đó cô chỉ muốn xem, thứ cô muốn, thì Ngũ hoàng đệ dựa vào đâu mà tranh giành? Nàng không biết đâu, ngày nàng gả cho cô, Ngũ hoàng đệ uống đến say mèm, suýt nữa làm ra chuyện hồ đồ, ha ha ha ha ha!”

Nhìn gương mặt ngạo mạn của Thái tử, ta chỉ cảm thấy chán ghét.

Nếu năm đó hắn không kiên quyết cầu hôn, ta sao có thể gả cho hắn?

Mà chuyện cầu hôn này, thậm chí không phải vì thế lực của mẫu tộc ta, mà chỉ là một trận tranh chấp bồng bột giữa hắn và Ngũ hoàng tử.

Sao ta có thể không hận?

Một người như vậy, sao có thể ngồi lên vị trí đó?

Ta tuy là nữ nhi út của Trấn Bắc Tướng quân, nhưng cũng hiểu rằng—

Muốn dân chúng an cư lạc nghiệp, muốn triều đình trong sạch minh bạch, không thể không có một minh quân.

Còn kẻ trước mặt ta, chỉ biết tranh giành nhất thời, sao có thể xứng đáng làm minh quân?

Ta bình tĩnh lại, suy nghĩ đối sách.

Chuyện này, Thái tử làm cực kỳ bí mật.

Nhưng đến ngày công bố kết quả thi, vẫn bị người tố giác.

Ngay khi bảng vàng được dán lên, có người đứng trước bảng lớn tiếng hô: “Có người gian lận!! Lý Chuẩn rõ ràng chẳng có tài cán gì, sao có thể đỗ bảng nhãn?”

Một lời vừa dứt, lập tức gây ra sóng lớn ngàn tầng.

Càng ngày càng nhiều người phát hiện danh sách trúng tuyển có điều bất thường.

Hoàng đế nổi giận.

Từ xưa đến nay, kỳ thi mùa xuân vốn là sự kiện nghiêm ngặt, không thể có bất cứ hành động khuất tất nào.

Ông lập tức ra lệnh cho Đại Lý Tự và Kinh Triệu phủ cùng thẩm tra.

Vì kỳ thi mùa xuân lần này do Thái tử chủ trì, nên hắn cũng bị liên lụy.

Thái tử bị dẫn đi điều tra.

Từ Lương đệ kinh ngạc đến mức không thốt nên lời: “Ta đúng là có bản lĩnh đấu đá trong hậu viện, nhưng so với Thái tử phi, quả thực vẫn còn kém xa….”

Ta hỏi Đổng trắc phi: “Trong hệ thống thương nghiệp của ngươi, có ai chuyên bán tin tức không? Hãy để tin Thái tử bị bắt truyền ra ngoài.”

Chỉ cần đẩy nhẹ một cái, sẽ có vô số người muốn nhân cơ hội này kéo Thái tử xuống nước.

Chẳng bao lâu, Thái tử đã bị nhốt vào thiên lao.

Chứng cứ xác thực, không cách nào biện giải.

Hoàng đế cũng hoàn toàn mất hết niềm tin vào đứa con trai ngu xuẩn này.

13

Dù đám nữ quyến trong phủ Thái tử không bị tống vào đại lao, nhưng tất cả đều bị giam lỏng trong phủ, chờ phát lạc.

Mặc dù ăn mặc, chi tiêu có phần giảm bớt, nhưng không có Thái tử trong phủ, có Từ Lương đệ và Đổng trắc phi bầu bạn, ta cũng chẳng cảm thấy cô.

Trong khoảng thời gian này, Ngũ hoàng tử từng ghé qua một lần.

Hiện tại Hoàng đế đã nằm trên giường bệnh, hắn đăng cơ chỉ còn là chuyện sớm muộn.

Ngũ hoàng tử tìm được cơ hội, đến gặp riêng ta.

“A Du, chỉ cần nàng muốn, ta có thể giúp nàng đổi một thân phận khác, chúng ta vẫn có thể bên nhau.”

“Ta chưa từng quên chuyện giữa chúng ta.”

Trước mắt ta, vẫn là dáng vẻ thiếu niên năm ấy của Ngũ hoàng tử. Nhưng ta biết, giữa ta và hắn đã có quá nhiều điều thay đổi.

Năm đó, nếu không phải Thái tử cầu hôn, ta có lẽ đã gả cho người trước mặt này.

Hắn là người ôn hòa, giữ lễ. Khi còn trẻ, từng giúp ta nhặt lại cánh diều bay lạc trong gió.

“Hiện tại triều cục biến đổi, giang sơn bất ổn, không cần phân tâm vì chuyện của A Du. Chuyện quá khứ, đã sớm là mây khói thoảng qua.”

“A Du của ngày trước, cứ xem như đã chết trong phủ Thái tử rồi.”

“Nếu có thể, mong người đối đãi tử tế với mẫu tộc của ta. Còn lại, A Du không cầu mong điều gì nữa.”

Ta cúi đầu, hành lễ với Ngũ hoàng tử.

Hắn thoáng chần chừ, dường như còn muốn nói điều gì đó.

Nhưng cuối cùng, hắn vẫn tôn trọng ý ta, xoay người rời đi.

Chỉ là trước khi đi, hắn vẫn không nhịn được, liên tục ngoảnh lại nhìn ta.

Nhưng ta không nói thêm gì nữa.

Vận mệnh đã định sẵn chúng ta lỡ dở.

Sau khi đã làm Thái tử phi, đã sống trong hậu viện này, ta cũng không còn muốn tiếp tục bị chôn vùi trong thâm cung nữa.

Ai có thể chắc chắn rằng, trong hậu cung của Ngũ hoàng tử, sẽ không xuất hiện một nữ nhân xuyên không khác? Một nữ nhân trọng sinh khác? Hoặc một nữ nhân còn thú vị hơn?

Nếu ta buộc nửa đời sau của mình vào hắn—

Ngũ hoàng tử là một minh quân, hiện tại hắn có thật tâm với ta.

Đáng tiếc, ta không muốn trải qua cuộc sống quản lý hậu viện thêm một lần nào nữa.

Sau lưng ta, Đổng trắc phi và Từ Lương đệ lén lút nghe trộm từ nãy đến giờ.

Đợi đến khi Ngũ hoàng tử đi xa, Đổng trắc phi vẫn còn tiếc nuối: “Bảo vật vô giá dễ cầu, tri kỷ chân tình khó tìm. Thái tử phi, vì sao không đồng ý? Ta thấy hắn nói thật lòng mà.”

Từ Lương đệ, người đã đấu tranh hai kiếp, liếc nàng một cái, chọc thẳng vào tâm tư mơ mộng: “Có gì đáng nói đâu, nam nhân chưa chiếm được thì càng khao khát, đến khi vào hậu cung rồi, ai biết sau này sẽ thế nào?”

Ta cũng gật đầu: “Chuyện cũ đã qua, trước đây ta chưa từng khao khát, giờ cũng không muốn.”

“Hai người các ngươi lợi hại như vậy, chỉ cần mở vài cửa hàng, cả đời này cũng có thể tiêu dao tự tại. Hà tất gì phải bị nhốt trong bốn bức tường này?”

14

Đổng trắc phi tên thật là Đổng Kiều.

Từ Lương đệ tên thật là Từ Tiếu Noãn.

Ngoại trừ nữ nhân Bắc Địch kia, tất cả nữ quyến cũ trong phủ Thái tử đều được Ngũ hoàng tử khoan dung cho một con đường sống.

Mà Đổng Kiều và Từ Tiếu Noãn, lại không muốn về nhà, ngược lại, giống như quyết tâm bám lấy ta.

“Đã nói rồi! Chúng ta phải cùng nhau tiêu dao tự tại!!”

Đổng Kiều còn chuẩn bị xe ngựa và hành lý: “Ta còn chưa ngắm nhìn hết non sông tươi đẹp của thời đại này đâu! Đi đi đi! Cửa hàng của ta còn chưa bị tịch thu, hiện tại chúng ta đều là tiểu phú bà rồi!”

Từ Tiếu Noãn cũng nói: “Đúng vậy, từ lúc mở mắt ra đến giờ, cuộc đời ta chỉ toàn là đấu, đấu, đấu… thật sự mệt mỏi quá rồi…”

Nàng lè lưỡi: “Còn chưa đấu đến đâu cả, đã hết cuộc rồi, thật là xui xẻo.”

Mùa xuân ấm áp, chúng ta nên ra ngoài du ngoạn, tìm mấy thị vệ tuấn tú, tận hưởng khoảng thời gian tươi đẹp này thôi.

-HẾT-