Skip to main content

1:10 chiều – 16/04/2025

1

Tôi trọng sinh trở lại đúng ngày đến nhà bạn trai dùng bữa.

Vừa mở mắt ra đã thấy mẹ anh ta Lâm Hương Như từ trong phòng chạy ra, lớn tiếng la lên:

“Chiếc vòng vàng 50 gram mới mua của tôi mất rồi, hơn ba vạn tệ đó!”

Bạn trai tôi Mã Chí Tài hỏi: “Sao lại thế được? Mẹ để đâu vậy?”

“Ngay trong tủ quần áo, sáng nay tôi còn thấy mà.”

“Chẳng lẽ nó tự bay đi?”

“Chắc chắn có ai trộm rồi chứ còn gì!”

“Ai mà đi trộm chứ, hôm nay toàn người nhà.”

“Người nhà thì sao? Không phải ai cũng tốt đâu!”

“Bà nói móc ai đấy? Có gì thì nói thẳng ra đi!”

“Tôi nói ai đâu? Anh nhột gì? Chẳng lẽ là anh lấy?”

“Mẹ nó, nếu là tôi lấy thì ra khỏi nhà bị xe đâm chết luôn cho rồi!”

Người thân bắt đầu cãi nhau, càng lúc càng ồn ào.

Bỗng dưng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi đang ngồi trong phòng ăn.

Hôm nay, ai cũng là người nhà: dì cả, cậu út… chỉ có tôi là người ngoài.

Nhìn hơn chục ánh mắt kia, tôi ngẩn người.

Kiếp trước, họ cũng nhìn tôi như vậy.

Khi đó, lần đầu gặp mặt gia đình, tôi nghĩ thôi thì bớt chuyện là tốt nên đã nói với Lâm Hương Như:

“Dì à, của đi thay người, đừng buồn nữa. Sau này con và Chí Tài cưới nhau rồi, con sẽ mua cho dì cái còn lớn hơn.”

Mấy lời đó khiến Lâm Hương Như vui như mở cờ.

Người thân trong nhà cũng khen tôi rộng lượng, là một nàng dâu tốt.

Sau đó tôi và Mã Chí Tài kết hôn, hôm sau đã dắt mẹ chồng đi mua chiếc vòng mới hơn 60 gram.

Hơn bốn vạn tệ, Mã Chí Tài không muốn chi, tôi phải dùng tiền hồi môn của mình.

Tôi tưởng từ đó chúng tôi là người một nhà.

Không ngờ vì chuyện cái vòng, Lâm Hương Như lại ghi hận trong lòng, xem tôi là “tội đồ” cho mọi bất hạnh.

Nhà dột do tôi, tủ lạnh hỏng do tôi, đi đường mất năm đồng cũng là lỗi của tôi.

Rồi bà ta luôn miệng nói với con trai: “Từ lúc con bé bước chân vào nhà ta, cái vòng của mẹ đã mất. Nó là sao chổi, con không tin mẹ, giờ hối cũng muộn rồi.”

Dần dần, Mã Chí Tài cũng sinh lòng oán giận.

Khi tôi sinh con khó, anh ta chần chừ mãi không ký tên đồng ý mổ.

Kết quả là lỡ mất thời điểm cấp cứu, mẹ con tôi đều chết trong phòng sinh!

Mà mẹ con họ sau khi tôi chết vẫn không buông tha.

Thừa kế nhà của tôi còn chưa đủ, họ còn bịa chuyện với truyền thông, đòi bệnh viện bồi thường cả triệu.

Mã Chí Tài dùng tiền đó mua nhà mới, cưới vợ mới, sinh con mới, sống đời mới vui vẻ.

Chỉ còn tôi, chết ở tuổi ba mươi, ngoài bố mẹ tôi ra, không ai khóc cho tôi dù chỉ một giọt.

Nghĩ tới đây, tôi mỉm cười bình tĩnh.

Rồi rút điện thoại ra: “Báo công an đi, để cảnh sát xử lý!”

 

2

“Không được! Không thể báo công an!” – Lâm Hương Như bật dậy như lò xo.

“Chuyện trong nhà thì tự giải quyết, làm to chuyện lên thì mất mặt lắm.”

Mã Chí Tài cũng nói: “Đúng đấy, truyền ra ngoài không hay đâu, đừng báo công an nữa.”

Một người họ hàng góp lời: “Chỗ mình chỉ là huyện nhỏ, có chuyện gì là cả huyện biết ngay, tiếng xấu lan xa thì sao?”

Tôi hỏi lại: “Vậy thì sao? Cái vòng hơn ba vạn tệ, chẳng lẽ nói mất là bỏ qua luôn à?”

Mọi người nhìn nhau, không ai nói gì.

Có người bắt đầu phân tích: sáng nay còn thấy vòng, trưa đã mất.

Hôm nay đến nhà chỉ có mười mấy người đang ngồi đây, người lấy vòng chắc chắn là trong số đó.

“Người nào lấy thì tự giác đứng ra đi. Giải quyết trong nhà, sau này còn nhìn mặt nhau được.”

Có người đập bàn: “Mau đứng ra! Giải quyết xong là coi như không có chuyện gì.”

Im lặng một lúc, rồi tình hình lại rơi vào bế tắc.

Không ai muốn bị coi là trộm, nhất là trộm thứ đắt như vậy.

Mọi người bắt đầu thanh minh cho mình, rồi đổ lỗi cho nhau.

Người này bảo người kia đi về phía phòng ngủ, người kia nói người nọ từng biến mất một lúc…

Ai cũng có lý, càng lúc càng hỗn loạn.

Tôi thấy rõ tình thế, bèn lớn tiếng cắt ngang:

“Cãi kiểu này không có kết quả đâu. Các bác, các cô chú, hôm nay chúng ta đến trong sạch thì cũng phải ra về trong sạch.”

“Gọi công an là cách tốt nhất bây giờ!”

Lần này, tôi không hỏi ý ai nữa, bấm thẳng 110.

Báo địa chỉ xong, cúp máy, tôi thấy mặt Lâm Hương Như tái nhợt.

Quả nhiên, bà ta lao về phía tôi, gằn giọng:

“Ai cho cô làm thế hả? Cô không biết lễ giáo là gì à? Mẹ cô ở nhà dạy cô thế đấy à? Gia chủ chưa đồng ý, cô dám báo công an?”

Bộ dạng dữ tợn, nước miếng bay tứ tung ấy, tôi đã quá quen thuộc.

Kiếp trước, bà ta mỗi lần không hài lòng là đều chửi tôi như vậy, bảo tôi là tai họa, sao chổi, trộm vận nhà bà.

Tôi khi đó còn nghĩ, bà là mẹ đơn thân nuôi con khổ cực, nhịn được thì nhịn.

Nên lần nào cũng để bà chửi xong, rồi còn quay lại xin lỗi bà.

Nhưng bây giờ, tôi không còn là Triệu Mộng của kiếp trước nữa.

“Dì à, sao dì cứ ngăn cản việc báo công an?”

“Hơn nữa, mất thứ quý giá như thế mà dì chẳng lo, lại quay sang trách người đang giúp dì.”

“Vậy không khỏi khiến người ta nghi ngờ, phải chăng dì có mục đích gì khác?”

 

3.

Nghe tôi hỏi như vậy, đám người thân trong phòng khách bỗng dưng không còn vội vàng nữa, quay lại ngồi xuống sofa, tiếp tục bóc hạt dưa.

Chỉ có Mã Chí Tài là tỏ ra không vui:

“Triệu Mộng, em nói chuyện kiểu gì thế? Thái độ như vậy là không tôn trọng mẹ anh chút nào. Mau xin lỗi mẹ anh đi!”

Anh ta vẫn y như kiếp trước, chẳng thèm hỏi han đầu đuôi ra sao, không hề tìm hiểu nguyên nhân sự việc, chỉ một mực đứng về phía mẹ, cùng bà ta lên án tôi.

Khi đó tôi cũng thật ngu ngốc, tự thôi miên bản thân.

Nghĩ rằng, Mã Chí Tài và tôi yêu nhau từ hồi đại học, bên nhau suốt năm năm.

Chắc chắn anh ấy không đối xử tệ với tôi đâu, chỉ là anh ấy là con, nên dĩ nhiên sẽ thiên vị mẹ một chút đó là hiếu thảo, rất bình thường.

Tôi không nên giận anh ấy vì chuyện đó, ngược lại càng nên cùng anh ấy hiếu thuận với mẹ chồng.

Nhưng kết quả thì sao?

Chân tình của tôi, cuối cùng chỉ đổi lấy cái chết của cả mẹ lẫn con!

Tôi lạnh giọng:

“Thay vì mất thời gian cãi nhau với tôi, anh không thấy nên nghĩ xem vì sao chiếc vòng lại biến mất thì hơn à?”

Thực ra, vấn đề này tôi đã nghĩ rất lâu.

Một món trang sức đắt đỏ như thế, sao lại biến mất đúng vào hôm nay? Sao lại đúng lúc tôi đến nhà thì xảy ra chuyện?

“Thì rõ ràng là bị trộm rồi, còn gì nữa!” Mã Chí Tài bắt đầu nổi nóng.

“Em đừng đánh trống lảng nữa! Chuyện mẹ anh vẫn chưa nói xong…”

Anh ta có vẻ muốn tranh luận đến cùng, khiến tôi bực mình.

Liếc mắt một cái, tôi thấy Lâm Hương Như đang lảng vảng trước cửa nhà vệ sinh, lén la lén lút.

Đề phòng bất trắc, tôi kéo chiếc vali bên cạnh bàn ăn lại gần, kẹp chặt giữa hai chân, không rời mắt lấy một giây.

Lâm Hương Như đi qua nhà vệ sinh, lại lượn tới cửa bếp, rồi mới quay lại phòng khách.

Không lâu sau, cảnh sát đến.

Là người báo án, tôi thuật lại sơ lược tình hình cho họ.

Cảnh sát đưa Lâm Hương Như ra ban công nói chuyện riêng, trước khi đi bà ta còn liếc tôi một cái rất sâu.

Sau đó, cảnh sát lần lượt nói chuyện với Mã Chí Tài và những người còn lại để lấy lời khai.

Hiểu được sơ bộ sự việc, họ thông báo sẽ tiến hành khám xét trong nhà.

Lâm Hương Như lập tức phản đối rất dữ dội, không chịu để khám!

Lúc này, những người khác lại không đồng tình. Cảnh sát đã đến rồi, thì nhất định phải tìm ra cái vòng, nếu không chẳng ai nói rõ được hôm nay rốt cuộc là thế nào.

Mã Chí Tài cũng thấy nên làm rõ:

“Mẹ à, đồ quý giá như vậy, mình phải tìm lại. Mình không oan uổng ai, nhưng cũng không thể để thứ đáng giá cả vạn tệ bỗng dưng biến mất.”

Lâm Hương Như không còn lý do gì để từ chối, đành miễn cưỡng đồng ý.

Cảnh sát bắt đầu lục soát.

Mọi người đều căng thẳng.

Tôi cũng vậy.

Vì tôi thực sự muốn biết, chiếc vòng vàng đã xiềng xích cuộc đời kiếp trước của tôi, rốt cuộc đã biến đi đâu?

Không lâu sau, từ trong phòng ngủ vang lên tiếng:

“Tìm thấy rồi!”

 

4

Cảnh sát tìm thấy chiếc vòng ở tận đáy ngăn kéo đầu giường.

Họ cầm vòng, đi băng qua đám người, từng bước tiến về phía Lâm Hương Như, hỏi:

“Phiền bà xác nhận, có phải cái này không?”

Sắc mặt Lâm Hương Như cực kỳ khó coi.

Nếu phải mô tả, thì trông như vừa nuốt phải một con ruồi, muốn nhổ ra cũng không được, chỉ có thể cố gắng nuốt xuống, nén cơn buồn nôn.

“Đúng đúng đúng, vất vả cho các đồng chí công an quá.”

Lâm Hương Như vội vàng chữa cháy:

“Ôi trời, là tôi sáng nay đi tắm, tháo ra rồi quên mất. Haiz, già rồi, trí nhớ kém đi nhiều.”

Mấy người thân trong phòng khách cười như không cười, vẻ mặt như thể:

“Toàn là cáo già cả rồi, ai chẳng biết mấy trò này!”

Cảnh sát nhắc nhở vài câu rồi rời đi, những người khác cũng lục tục ra về.

Căn nhà phút chốc từ ồn ào náo nhiệt trở nên yên tĩnh.

Lâm Hương Như ngồi trên sofa, tôi ngồi trong phòng ăn, Mã Chí Tài đứng giữa hai chúng tôi.

Không ai nói gì, yên lặng đến mức có thể nghe được hơi thở của nhau.

Tôi nhìn chiếc vòng vàng to tướng trong tay Lâm Hương Như, dường như đã hiểu, mà cũng như chưa hiểu.

Một màn kịch tự biên tự diễn, thực ra chiếc vòng chưa từng bị mất.

Chỉ là tôi không tài nào hiểu được, vì sao bà ta lại dựng nên màn này?

Nhưng tôi cũng không muốn tìm hiểu nữa.

Tôi chỉ biết, nếu ông trời đã cho tôi một cơ hội làm lại, thì tôi phải kịp thời rút lui.

Tôi nhấc vali lên, lịch sự chào hỏi:

“Xin lỗi dì, nhà con có việc gấp, hôm nay con phải về thành phố ngay, con xin phép đi trước.”

Lâm Hương Như không trả lời.

Mã Chí Tài vội hỏi:

“Sao vậy? Không phải nói ở lại nhà anh hai hôm rồi hẵng về sao?”

“Tại mẹ em vừa nhắn, có việc gấp, em phải về ngay.”

Mã Chí Tài giành lấy vali của tôi:

“Để anh gọi điện cho dì nói giùm em, em đừng đi mà.”

Tôi lắc đầu, giật lại vali.

“Cô làm loạn nhà người ta một trận, giờ lại định bỏ đi?” – Lâm Hương Như bỗng nhiên đứng bật dậy, lớn tiếng nói.