Skip to main content

#hutao117 Anh Thay Lòng, Tôi Thay Người

10:35 chiều – 12/04/2025

04.

Lúc nó tìm đến, tôi vừa nhận xong cuộc gọi từ đồn cảnh sát.

Phía bên đó nói đã lần ra manh mối của túi xách và trang sức, cũng đã xác định được tung tích của Tô Dĩnh Chân, sắp sửa dẫn giải về Hải Thị.

Khi gặp lại Tô Dực Hòa, tôi chẳng thấy chút vui mừng nào, cũng chẳng có niềm hạnh phúc hội ngộ sau bao năm xa cách.

Cách nhau cả nghìn dặm mà Tô Tuyên Bình vẫn có thể dạy Tô Dĩnh Chân thành một đứa lòng lang dạ sói như vậy, huống hồ Tô Dực Hòa lại lớn lên ngay trong nhà họ Tô.

Tôi bị rắn cắn một lần, mười năm cũng không dám đụng phải cọng cỏ.

Nó cao ráo, gầy gò, da trắng xanh, trông hơi bệnh tật. Nó không gọi tôi là mẹ, tôi cũng không ôm nó, không khóc sướt mướt nước mắt nước mũi như trong phim.

Trước đây, tôi từng lén đến gặp nó, nhưng vừa thấy tôi, nó liền hét tôi cút đi, phun nước bọt vào tôi, vừa khóc vừa dùng đôi nắm tay nhỏ xíu đấm liên hồi vào người tôi.

Số điện thoại tôi để lại chắc nó đã xé bỏ từ lâu, nên ngần ấy năm qua chưa từng có một cuộc gọi.

Tôi cầm cốc nước lên uống, làm dịu cổ họng, rồi mới hỏi:

“Con đến tìm mẹ có chuyện gì?”

Nói xong tôi chợt khựng lại.

Nó là con trai tôi, vậy mà tôi lại bình thản thế này. Không đưa nó đến công ty, cũng không dẫn nó về nhà, thậm chí còn chẳng hỏi nó đi đường nào đến, tối nay ở đâu. Tôi tùy tiện chọn một quán tráng miệng, bảo nó gọi món gì đó, còn mình thì chỉ gọi một ly nước ấm.

Là vì không gần gũi? Hay vì Tô Dĩnh Chân khiến tôi quá thất vọng, thành ra liên lụy đến nó?

Tôi không biết.

Nhưng khoảnh khắc ấy, tôi rất rõ ràng rằng, tôi không còn tình cảm với nó. Thậm chí tôi còn nghĩ, chỉ cần nó không đòi hỏi quá đáng, tôi có thể đưa tiền ngay, miễn là sau này nó đừng đến tìm tôi nữa.

Tô Dực Hòa cầm muỗng mà tay run lên, ngẩng lên nhìn tôi một cái rồi cúi đầu, khẽ giọng nói:

“Con muốn học đại học, nhưng không có tiền.”

Học hành à…

Tôi định nói với nó rằng, nếu thi đỗ đại học rồi, cũng có thể vừa học vừa làm, nhưng như vậy sẽ rất vất vả.

Chẳng hề mong ngóng gì khi chưa gặp, sau một hồi trải qua đủ cảm xúc hỗn loạn, tôi hỏi:

“Cần bao nhiêu?”

“Học phí hai vạn tư, sinh hoạt phí một vạn hai.”

Nó sợ tôi không đồng ý, vội vàng nói thêm:

“Con có thể viết giấy vay nợ, sau khi ra trường đi làm sẽ trả lại mẹ.”

Tô Dĩnh Chân trộm đồ, lấy nữ trang đi không chút sợ hãi, còn nó, đến tìm mẹ xin tiền học lại khép nép dè dặt.

“Là một học kỳ hay một năm?”

“Một năm.”

“Mỗi tháng một nghìn có đủ dùng không?”

Tô Dực Hòa mím môi gật đầu:

“Đủ ạ, con sẽ tìm việc làm thêm.”

“Thêm WeChat đi, mẹ chuyển khoản cho con.”

Thêm WeChat xong, tôi chuyển cho nó mười vạn.

“Không cần trả. Từ giờ mỗi năm mẹ sẽ chuyển cho con mười vạn, đến khi con tốt nghiệp đại học. Nếu con học cao học, thạc sĩ hay tiến sĩ, mẹ vẫn sẽ chu cấp.”

Nó trố mắt nhìn tôi, vẻ mặt ngỡ ngàng.

Rất khó tin tôi lại là người như vậy.

Hoặc có lẽ, trong ký ức của nó, chưa từng tồn tại hình bóng của một người mẹ.

Nó luống cuống định viết giấy nợ cho tôi, tôi đè tay nó lại.

“Mẹ là mẹ con. Giờ mẹ không còn đủ khả năng yêu thương con nữa, nhưng đưa tiền cho con đi học, là việc mẹ nên làm.”

“Dực Hòa, hãy trân trọng cơ hội học hành. Tương lai là của con, tiền đồ cũng là của con.”

“Con ở đâu? Để mẹ đưa về, hoặc con muốn ghé nhà một chút?”

Nó do dự hồi lâu, như thể phải đưa ra một quyết định lớn, rồi mới nhỏ giọng nói:

“Con muốn đến nhà mẹ ngồi một lát.”

Tôi định nói “nhà mẹ cũng là nhà con”, nhưng không sao nói nên lời.

Chỉ khẽ gật đầu, rồi đưa nó về nhà.

Nhìn nó lúng túng thay giày trước cửa, nhìn nó rụt rè ngắm nghía từng ngóc ngách, nhìn tay nó run rẩy khi cầm ly nước, nhìn mắt nó đỏ hoe, sắp rơi lệ.

Tôi không biết nó thật sự vui, hay chỉ đang giả vờ để tôi mềm lòng.

Lúc tiễn nó ra cửa, nó im lặng suốt dọc đường.

Trước khi lên xe, nó khẽ gọi:

“Mẹ… tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Hoặc… là vĩnh biệt.

05.

Tô Dĩnh Chân bị áp giải về, cảnh sát gọi điện bảo tôi đến đồn.

Trước khi gặp tôi, nó vô cùng bất hợp tác, luôn miệng cãi: “Tôi lấy đồ nhà mình thì sao chứ?”

Vừa thấy tôi, nó lập tức bật khóc:

“Mẹ ơi, con biết sai rồi, mẹ tha cho con đi, sau này con không dám nữa đâu…”

Trước đây, chỉ cần thấy nó khóc, lòng tôi sẽ mềm nhũn.

Sẽ tự trách mình không cho nó một gia đình trọn vẹn.

Còn giờ đây, tôi lại dửng dưng nhìn nó khóc đến mức nghẹn thở, không hề gợn sóng.

Nó khóc một hồi lâu, thấy tôi không đáp lại, liền vừa nức nở vừa hỏi:

“Mẹ, có phải mẹ đang giận con không?”

Nó định nắm tay tôi, tôi nghiêng người tránh đi, quay người bước ra ngoài.

Nó khóc lớn gọi với theo:

“Mẹ, mẹ đừng đi! Mẹ không thể mặc kệ con được! Con còn chưa đủ mười tám!”

Tôi quay đầu nhìn nó.

Hiện tại thì đúng là chưa đủ mười tám, nhưng còn hai tháng nữa là đủ.

Kỳ sau đã vào lớp mười hai.

Ý của cảnh sát là: đồ đạc đã thu hồi được rồi, tôi là phụ huynh, cứ đưa về nhà giáo dục lại là được.

“Được.”

Ra khỏi đồn, Tô Dĩnh Chân rón rén đi bên cạnh tôi, chẳng còn chút gì của vẻ ngông cuồng tàn độc đêm hôm đó.

“Tối hôm đó con nói đi núi Ngũ Đài cầu bùa bình an cho mẹ, vậy bùa đâu?”

Nó há miệng, lắp bắp cả buổi mới nói dối:

“Con… con lỡ làm mất rồi.”

“Con là đi Tứ Xuyên tìm ba con đúng không?”

Nó lập tức cắn môi, ánh mắt lộ vẻ chột dạ. Đang định lên xe thì bị tôi chặn lại.

“Tô Dĩnh Chân, bây giờ cho con hai lựa chọn. Một là gọi cho Tô Tuyên Bình, bảo ông ta đến đón con về Tứ Xuyên sống với ông ta.

Hai là mẹ báo cảnh sát, cha con các người cấu kết mưu sát chiếm đoạt tài sản, con vào trại giáo dưỡng, ông ta thì vào tù.

Chọn đi.”

Biểu cảm giả tạo lập tức sụp đổ.

Tình cảm giả dối cũng nhanh chóng biến thành sợ hãi, nó vội vàng kêu lên:

“Mẹ ơi…”

“Trên đời này làm gì có bức tường nào không lọt gió. Mấy tin nhắn WeChat mà các người xóa, vẫn có thể khôi phục lại được.

Con chắc chắn hai người có thể chịu nổi cảnh cảnh sát thẩm vấn liên tục suốt 24 tiếng mà không lộ sơ hở sao?”

Hiển nhiên là không thể.

Nó độc ác, nhưng chưa đủ bản lĩnh để toan tính lâu dài.

Vì vậy nó vừa khóc vừa gọi điện cho Tô Tuyên Bình:

“Ba ơi, ba đến đón con đi, con muốn về Tứ Xuyên với ba.”

Đầu dây bên kia, chắc chắn ông ta từ chối.

Tô Dĩnh Chân gào lên:

“Ba phải đến! Ngay lập tức! Lập tức!”

“Nếu ba không đến, cả hai chúng ta sẽ tiêu đời! Mẹ biết rồi! Mẹ biết hết rồi!”

Nhìn bộ dạng gần như phát điên của nó.

Tôi đúng là thất bại trong việc dạy dỗ.

Chưa từng nhận ra cảm xúc của nó lại bất ổn đến mức đó.

Tô Tuyên Bình nói gì đó an ủi nó, cuối cùng nó cũng bình tĩnh lại, nghẹn ngào nói:

“Vậy ba mau tới nha…”

Tô Dĩnh Chân cúp máy, mắt rưng rưng hỏi tôi:

“Mẹ, đồ của con… con có thể mang đi không?”

Nó không ngu.

Lần này đến nhà họ Tô, chắc hẳn đã nhìn rõ bản chất thật sự của nơi đó.

Biết đem mấy món đồ đi để “tỏ vẻ”.

“Mấy năm nay con mặc gì, dùng gì, dì Hứa đều đã thu xếp sẵn cho con rồi.”

“Trước khi Tô Tuyên Bình đến đón, mẹ sẽ cùng con chờ. Đi thôi.”

Nó chưa đủ mười tám, tôi vẫn còn nghĩa vụ và trách nhiệm.

Thật đáng hận mà cũng thật đáng cười.

“Nếu được… con có thể về nhà chờ được không?”

“Nhà đã bán rồi.”

Nó sững người, rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tôi không buồn quan tâm.

Nghĩ đến cảnh nó không do dự đầu độc khiến tôi sốc phản vệ, còn cười nhạo tôi giống một con giòi đang giãy giụa, tôi thậm chí chẳng muốn ở chung không gian với nó.

Tôi đưa nó đến khách sạn, thư ký Trần và dì Hứa mang toàn bộ đồ đạc đến.

Mấy người thay phiên canh chừng, không cho nó cơ hội chuồn ra ngoài quậy phá.

Nó lén nhìn tôi nhiều lần, có lúc còn muốn lại gần.

Thấy tôi thật sự không để ý đến, nó tức đến dậm chân thình thịch.

Còn tìm dì Hứa khóc lóc:

“Dì Hứa, dì giúp con xin mẹ đi mà. Con biết sai rồi… sau này con sẽ không dám nữa đâu…”