8.
Tôi không ăn tối, chỉ lặng lẽ khóa cửa nhốt mình trong phòng.
Tối đến, mẹ gõ cửa rồi mang vào cho tôi một bát mì nóng.
Bà không nhắc lại chuyện xảy ra hồi chiều, chỉ nhẹ nhàng hỏi:
“Dạo gần đây… con với Chí Tài có chuyện gì à? Mẹ thấy tình cảm hai đứa không được như trước nữa.”
Tôi lắc đầu, im lặng.
“Vậy… tại sao hai đứa lại chia tay?”
Cuối cùng, tôi kể lại toàn bộ chuyện xảy ra hôm đó – từng chi tiết, từng cảm xúc – không giấu giếm điều gì.
Khi tôi nói đến đâu, sắc mặt mẹ càng lúc càng trầm xuống.
“Những gì Chí Tài nói với bố mẹ… hoàn toàn không giống chút nào!”
Thì ra… trong lời kể của anh ta, mọi chuyện đều được “tô màu” theo góc nhìn của bản thân:
Tôi không để ý đến cảm xúc của Lâm Hương Như, cứ khăng khăng đòi báo cảnh sát, khiến buổi gặp gỡ gia đình náo loạn, khiến nhà họ mất mặt trước mặt bà con lối xóm.
Nhưng anh ta hoàn toàn không nói đến tôi – một người lần đầu đến nhà, đang ở trong môi trường hoàn toàn xa lạ, lại bị nghi ngờ là kẻ trộm ngay giữa đám đông toàn người thân của họ.
Anh ta không hề nhắc đến cảm giác bị cô lập, bối rối và bất lực của tôi khi bị chính anh – người yêu – đứng về phía mẹ mình, hết lần này đến lần khác quay lưng với tôi.
Có những người đàn ông… mãi mãi không thể hiểu được cảm xúc của phụ nữ.
Có lẽ kiếp trước, anh ta cũng từng “tố cáo” tôi với bố mẹ như vậy – khiến tôi bao lần bị trách mắng, dù tôi chẳng làm gì sai.
Và bởi vì tôi thiếu giao tiếp với bố mẹ, thiếu cả sự giãi bày, nên khoảng cách dần lớn lên.
Đến mức có những bữa cơm… dù ngồi cùng bàn, cũng chẳng ai biết phải nói gì với nhau.
Nghĩ đến đó, cổ họng tôi nghẹn lại.
Từng giọt nước mắt, rốt cuộc vẫn không kiềm được mà rơi xuống.
Mẹ tôi nhìn thấy, cũng đau lòng không kém.
Bà ôm lấy tôi, cùng tôi khóc một lúc thật lâu.
“Mẹ không ngờ… con lại chịu nhiều ấm ức đến vậy.”
Chỉ một câu ấy thôi… khiến tất cả cảm xúc trong lòng tôi vỡ òa.
Tôi không kìm được nữa, gục đầu vào vai mẹ… òa lên khóc nức nở.
Mãi đến tận nửa đêm về sáng.
Mẹ tôi và tôi ngồi cạnh nhau, nói chuyện rất lâu.
Bà phân tích từng điều một, giọng không còn trách móc – mà là sự suy xét cẩn trọng của một người làm mẹ.
“Giả sử cái vòng thật sự bị mất… thì trong một gia đình bình thường, dù có nghi ngờ bạn gái mới đến lần đầu,
người ta cũng sẽ giữ thể diện, cố gắng hoàn thành buổi gặp mặt thật êm đẹp, tiễn khách về rồi mới âm thầm kiểm tra lại,
tìm xem có lỡ để đâu không, hoặc có ai khác ra vào trong lúc không để ý.”
“Không đời nào… người ta lại làm ầm lên trước mặt tất cả bà con như vậy.”
“Càng kỳ lạ hơn là – khi con giúp họ báo công an, cuối cùng tìm lại được cái vòng, một món đồ quý giá như vậy,
theo lẽ thường người mất phải mừng mới đúng, vậy mà bà ta lại nổi giận.”
“Chuyện này, xét cho kỹ… hoàn toàn không hợp lý.”
Rồi mẹ nhìn tôi, giọng thấp xuống, như là đang nói ra điều mình đã cố kìm nén từ lâu:
“Hay là… vốn dĩ cái vòng không hề mất.
Là bà ta cố tình giấu đi, rồi đúng lúc con đến thì giả vờ hoảng loạn – nói vòng không cánh mà bay.”
“Bạn gái lần đầu đến nhà, trong nhà lại ‘vô tình’ mất đồ quý.
Nếu bà ta không ưa con, thấy không hợp ý, bà ta có thể bám vào chuyện này mà nói con mang ‘vận xui’, khắc tuổi khắc mệnh.”
“Mà nếu hai đứa có cưới nhau, sau này trong nhà hễ xảy ra bất cứ mâu thuẫn nào – dù con đúng hay sai –
thì cái ‘án’ mất vòng năm xưa cũng đủ để người ta đè lên đầu con cả đời.”
“Một mũi tên trúng hai đích. Mẹ nói thật… Lâm Hương Như tính toán rất sâu.”
Đúng vậy.
Kiếp trước… tôi đã rơi vào cái bẫy ấy.
Tôi rơi vào mà không hề hay biết.
Và phải sống cả đời trong ấm ức – chịu tiếng oan, chịu cả sự lạnh nhạt từ chính người mình yêu và cả gia đình mình.
Tận đến kiếp này, phải sống lại một lần nữa…
Tôi mới nhìn rõ tất cả.
Mới nhận ra – tất cả không phải tình cờ, mà là bẫy.
Và bi kịch đời tôi… bắt đầu từ một chiếc vòng vàng.
Nhưng mẹ tôi nói một câu rất đúng:
“Nên dứt thì phải dứt, chần chừ chỉ chuốc thêm rắc rối.
Con rất dũng cảm, và lần này con xử lý rất tốt.”
Sáng hôm sau, bố mẹ không còn ép tôi đến nhà Lâm Hương Như nữa.
Thay vào đó, họ mang theo phong bao lì xì mà bà ta từng đưa tôi – đến tận nơi, trả lại tận tay.
Bố tôi còn nói một câu khiến tôi suýt rơi nước mắt:
“Với kiểu gia đình như vậy… tuyệt đối không thể gả con vào!”
Đến trưa, bố mẹ gọi điện cho tôi.
Giọng nói trong điện thoại nhẹ nhõm, dứt khoát:
“Mọi chuyện đã giải quyết xong.
Từ nay về sau – con và Mã Chí Tài không còn bất kỳ quan hệ nào nữa.”
Tôi khẽ mỉm cười.
Tôi thật may mắn… vì có bố mẹ biết lắng nghe, thấu hiểu, và luôn đứng về phía tôi.
Ánh nắng len qua khung cửa sổ, rọi lên sàn gỗ màu nâu nhạt.
Không gian yên bình, ấm áp đến lạ.
Tôi xoay người, ngồi dậy, kéo rèm cửa sổ.
Một ngày mới lại bắt đầu – với tôi, và với cuộc đời hoàn toàn khác.
9.
Chiều hôm đó, tôi định xuống lầu kiếm gì ăn.
Vừa đi tới cổng khu chung cư, liền đụng phải một “vị khách không mời mà đến”.
Mã Chí Tài.
Anh ta chặn tôi lại, giọng đầy bất an:
“Em thật sự muốn chia tay sao?”
Anh ta nói, anh từng rất tốt với tôi.
Ít nhất… trước khi kết hôn, quả thật là vậy.
Chúng tôi bắt đầu yêu nhau từ năm hai đại học.
Những buổi sáng tôi có tiết sớm, anh sẽ dậy thay tôi mua bữa sáng mang đến dưới ký túc xá.
Những ngày tôi đến kỳ, anh sẽ chuẩn bị sẵn cao dán giữ ấm và gói đường nâu cho tôi.
Đến sinh nhật, dù phải đi làm thêm cả tháng trời, anh vẫn cố gắng tạo bất ngờ cho tôi.
Chỉ những điều ấy thôi… đã đủ khiến tôi rung động.
Tôi vì những “cái tốt” ấy mà nhẹ dạ tin tưởng.
Ngay cả sau khi cưới, dù giữa chúng tôi và mẹ anh xảy ra vô số cãi vã,
dù có những đêm tôi phải úp mặt vào gối mà khóc đến ngạt thở…
Tôi vẫn luôn nhớ đến những điều tốt đẹp anh từng làm cho tôi.
Nhưng… những điều tốt ấy, không thể xóa nhòa những tổn thương anh từng gây ra.
Tôi hiểu… việc dùng ký ức của một kiếp khác để xét đoán người đang đứng trước mặt, có lẽ là không công bằng.
Nhưng tôi không thể quên –
kiếp trước, chỉ vì một câu nói của mẹ, anh có thể bỏ mặc tôi nằm chờ chết trong phòng sinh.
Chỉ vì bị “dắt mũi”, anh đã không ký giấy mổ, khiến tôi chết tức tưởi cùng con trong bụng.
Vậy thì bây giờ, chẳng lẽ tôi lại đem cả mạng sống này ra đánh cược,
chỉ để chờ xem liệu lương tâm anh có kịp thức tỉnh lần nữa?
Không. Tôi không còn ngây thơ như thế nữa.
Tôi nhìn anh, bình tĩnh nói:
“Xin lỗi. Anh là người tốt – nhưng chúng ta… không hợp nhau.”
Anh ta trợn mắt nhìn tôi, chất vấn:
“Tại sao? Trước giờ chẳng phải vẫn tốt đẹp sao?
Chỉ vì đến nhà anh một chuyến… mà em thay đổi đến vậy sao?”
Rồi anh ta ngẩng đầu, nhìn thẳng vào tôi, giọng khẽ run:
“Hay là… em chê gia đình anh không xứng với em?”
Anh ta vẫn thế.
Vẫn chỉ biết nhìn người khác, chưa từng biết soi lại chính mình.
“Được! Vậy để tôi nói cho anh biết tại sao!”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, từng câu, từng chữ như lưỡi dao cắt vào lớp vỏ bọc giả tạo bấy lâu:
“Ngay ngày đầu tiên tôi đến nhà anh, mẹ anh mất cái vòng tay.
Tôi – là người duy nhất không phải người thân có mặt ở đó – bị đưa vào thế khó.
Anh có từng nghĩ đến cảm giác của tôi không?
Anh đã làm gì để bảo vệ tôi khỏi tình huống đó?”
“Khi tôi rơi vào đường cùng, không còn cách nào khác ngoài việc tự cứu mình bằng cách báo công an,
anh có ủng hộ tôi không?”
“Sau khi chiếc vòng được tìm lại, mẹ anh lại quay sang mắng tôi là nhiều chuyện –
lúc ấy, anh có đứng ra nói giúp tôi một câu nào không?”
“Từ đầu đến cuối –
anh có bao giờ đặt mình vào vị trí của tôi để mà suy nghĩ không?”
Anh ta không làm gì cả.
Anh ta chỉ biết mỗi chính mình.
Biết thể hiện sự yếu đuối.
Biết nói “anh từng tốt với em”.
Biết trách người khác.
Nhưng… không bao giờ đứng về phía tôi.
Mã Chí Tài đứng sững tại chỗ, môi khẽ mấp máy như muốn nói gì đó.
Nhưng cuối cùng – anh ta chẳng nói nổi một lời.
Tôi nghiêng người, bước ngang qua anh.
Không quay đầu. Không hối tiếc.
Và tôi đi thẳng về phía trước.