Skip to main content

#GSNH245 - THAY CÔ DÂU BẰNG NHA HOÀN

1:21 sáng – 19/05/2025

Quay lại Chương 6

“Đương nhiên là lấy gậy ông đập lưng ông.”

Những khổ đau kiếp trước, những kẻ hại ta – từng đứa, ta muốn chúng nếm đủ báo ứng.

Ta bảo Tiêu Minh đánh ngất Thẩm Thanh Tùng, rồi đích thân đổ chén chè tuyết nhĩ hạt sen vào miệng hắn.

Cửa hông hậu viện đã có xe ngựa chờ sẵn – chính là xe Thẩm Thanh Tùng chuẩn bị để đưa ta đi.

Lần này, để hắn tự ngồi lên.

Sau khi lôi hắn lên xe, ta để Tiêu Minh đưa mười lượng bạc cho bọn buôn người, dặn kỹ:

“Giúp ta mang hắn đi thật xa, bán vào kỹ viện nam ngàn dặm.”

Xử lý Thẩm Thanh Tùng xong, kiệu hoa đón dâu của Lâm Nguyệt Nhu cũng vừa xuất phát.

Thế tử Hầu phủ nạp chính thê, tân nương là đại tiểu thư Tướng quân phủ – cả phố náo nhiệt, người chen chúc xem vui.

Nhưng thế thì đã là gì? Đã thích náo nhiệt, thì phải càng náo nhiệt hơn.

Ta sai mụ quản sự đưa đại phu từng chẩn mạch cho Lâm Nguyệt Nhu đến phủ đại bá.

Suýt quên – đại bá ngoài năm mươi, dưới gối chỉ có hai thiên kim, chưa có trưởng tử kế thừa. Đại bá mẫu khó sinh lần hai, tổn thương nguyên khí, không thể mang thai nữa.

Nghe Lâm Nguyệt Nhu mang thai cốt nhục của mình mà còn muốn gả vào Hầu phủ làm chính thê, đại bá ngồi không yên. Không màng đắc tội Hầu phủ, ông dẫn gia nhân kéo đến gây náo loạn.

Bên Hầu phủ, hôn lễ vừa xong, Lâm Nguyệt Nhu và gà trống thay thế Cố Vân Tiêu bái đường, được đưa vào tân phòng.

Ngay khi tân nương bước vào, Cố Vân Tiêu – hôn mê nhiều ngày – mở mắt.

Khách khứa và Hầu phủ mừng rỡ, khen tân nương là phúc tinh.

Nhưng chưa kịp để Cố Vân Tiêu vén khăn hỉ, cả nhà đại bá ồn ào xông vào.

“Khoan, thế tử! Con tiện nhân kia là thiếp thất phủ ta, sao có thể nạp làm chính thê?”

Đại bá mẫu cương liệt, thấy mọi người không tin, sải bước lên, mạnh tay vén khăn hỉ.

Lộ ra gương mặt tái nhợt, hoảng loạn của Lâm Nguyệt Nhu.

“Ủa? Người này là ai? Đại tiểu thư Thẩm gia đâu?”

Có người trong đám đông buột miệng: “Nhìn quen… hình như biểu muội xa của Thẩm tiểu thư?”

Mọi người được nhắc, lần lượt nhớ ra.

“Đúng rồi, là cô ta, nghe nói là cô nhi.”

“Sao cô ta ngồi kiệu hoa của Thẩm tiểu thư? Muốn đánh tráo tân nương à?”

“Chắc tám chín phần. Mấy nữ tử quê mới vào kinh đều mơ trèo cao.”

Tiếng chỉ trích, mắng nhiếc vang lên, khiến Lâm Nguyệt Nhu rối loạn, níu tay Cố Vân Tiêu, khóc:

“Vân Tiêu ca ca, chàng giải thích giúp muội… người chàng muốn cưới là muội, muội mới là người chàng yêu!”

Câu này khiến sảnh đường bùng nổ.

Thì ra thế tử Cố phủ vụng trộm với cô gái cô nhi sau lưng đại tiểu thư Thẩm gia!

Hầu gia và Hầu phu nhân suýt ngất.

“Còn cưới thế tử gì? Ngươi đã bị ta ngủ, trong bụng mang cốt nhục nhà họ Thẩm, còn vọng tưởng gả vào Hầu phủ – đúng là mơ giữa ban ngày!”

Lời đại bá khiến sảnh đường tĩnh lặng, rồi xôn xao bàn tán.

Cố Vân Tiêu trừng Lâm Nguyệt Nhu, mắt đầy phẫn nộ và không tin nổi, như hỏi: Thật sao?

Lâm Nguyệt Nhu không ngờ nhục nhã bị phơi bày, mặt tái nhợt, run rẩy, ngã quỵ.

Xem tiếp Chương 8