Skip to main content

Sang chương 7

20.

Cuộc họp lần này kết thúc một cách trôi chảy đến kỳ lạ.

Cố Tư Uyên vô cùng hài lòng khi nhẹ nhàng đồng ý để Phó Miên đảm nhận vị trí người đứng đầu căn cứ, cùng với lời thân thiện mà rõ ràng tuyên bố: “Về sau khi rảnh rỗi, thì cứ đi kiểm tra xem căn cứ còn nơi nào chưa ổn, đừng suốt ngày làm phiền tôi với Châu Châu nha~” Kể từ khi lấy lại quyền chỉ huy, Phó Miên ngay lập tức khôi phục lại trật tự trong căn cứ, phân chia vật tư trong không gian thành nhiều phần để hỗ trợ những người đang sống lay lắt bên dưới tầng lớp xã hội.

Tiếp đó, cô bắt đầu mở rộng ngoại giao, xây dựng mối quan hệ hữu nghị với các căn cứ khác, đồng thời cùng nhau sáng lập Liên minh chống thây ma, sẵn sàng đón nhận đợt sóng zombie cuối cùng dự kiến sẽ tràn qua.

Mọi người đều rất ngưỡng mộ cô ấy.

Chỉ là… dạo gần đây, Tống Âm Âm và Phó Miên bắt đầu đối đầu nhau. ” Sao cô lại muốn chia đất cho từng cá nhân vậy?” “Không chia đất thì ai sẽ trồng trọt cho cô chứ?” “Châu Châu!

Em nghĩ xem ai đúng?” Tôi cắn miếng bánh quy trong miệng, thầm nghĩ: “Ừm… Cố Tư Uyên, anh xem ai đúng đi?” Cố Tư Uyên vừa bóc nho, vừa đặt chúng vào đĩa cho tôi, mà đầu vẫn không hề ngẩng lên: “Đỗ lão nhị, cậu nghĩ ai đúng?” Phó Miên ánh mắt lóe sát khí, Tống Âm Âm cắn răng ghét bỏ. “Đúng vậy!

Anh xem ai đúng đi!” Đỗ lão nhị cảm thấy bất lực, trong lòng thầm nghĩ: 【…Các người đúng là ông trời của tôi rồi.】 — 21.

Dương Tiểu An – 小安 (Dương Yến) Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!

Đêm hôm đó, Cố Tư Uyên lại trèo qua cửa sổ như mọi lần.

Tôi tò mò hỏi: “Chị Phó Miên nói sẽ không đánh anh nữa phải không?

Sao anh còn trèo qua cửa sổ vậy?” Cố Tư Uyên phủi phủi bụi trên người, cười nhẹ nhàng: “Chỉ là để kích thích thôi.” Gương mặt tôi lập tức đỏ bừng. “Châu Châu, tối nay căn cứ có hoạt động, mọi người đều ra ngoài hết rồi đó.” Cố Tư Uyên cười như có ý, từng bước tiến lại gần, rõ ràng có ẩn ý trong từng lời nói. “Thì… thì sao chứ?” Tôi giả vờ bình tĩnh. “Châu Châu giỏi thật, chỉ nhìn mà chẳng ăn, chẳng thấy ngứa ngáy sao?” Anh ta nắm lấy tay tôi đặt trên eo mình, giọng trở nên hơi tủi thân: “Hay là… anh không đủ quyến rũ?” 【Tới rồi tới rồi, cổ vương của chúng ta Cố Tư Uyên đã online rồi đây.】 【Chậc chậc~ hôm nay lại tung tăng không biên giới~】 【Châu Châu lên đi!】 【Chị em ơi~ đừng cố đoán lòng dạ đàn ông, cứ áp mặt vào bụng anh ấy mà nghe nhịp tim đập là đủ rồi~】 Dù tôi cũng không phải kiểu người quá dè dặt… Nhưng cũng chẳng tới mức thả lỏng tới vậy.

Nếu thực sự làm gì đó, cảm giác như đang phát sóng trực tiếp cho toàn thế giới luôn!

Tôi đẩy nhẹ Cố Tư Uyên. “Thật ra… sẽ có người nhận ra đấy.” “Không ai thấy đâu.” Giọng anh trầm khàn, tay bắt đầu kéo mấy chiếc nơ nhỏ trên váy tôi. “Sao lại không thể thấy được chứ.” Anh nhìn về không trung, rồi búng tay một cái. 【Ơ?

Sao màn hình tôi đen thui rồi vậy?】 【Ủa?

Tôi vừa chuẩn bị xem nốt đoạn này mà?】 【Có ai ở đó không?

Cố Tư Uyên có thấy tụi mình không vậy??】 【Tôi thề, sống lưng tôi lạnh toát hết rồi á!】 “Không… không còn thấy nữa rồi.” Cố Tư Uyên dụi mặt vào cổ tôi, thì thầm: “Sau này, dù là ai đi nữa… cũng phải chọn anh đó, Châu Châu.” Ôi trời ạ, sao thân hình cao lớn này lại chẳng đem lại cảm giác an toàn gì hết vậy?

Tôi không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm anh chặt hơn.

Cố Tư Uyên chút nữa dùng sức quá mức, chiếc nơ cuối cùng cũng bị kéo bung ra. — 22.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi mới hiểu ra… Cái gọi là hoạt động lớn của căn cứ mà Cố Tư Uyên đề cập tối qua chính là trận chiến với Vương Giả Tang Thi.

Tôi trố mắt, ngơ ngác.

Cái thử thách sinh tử đã làm tôi thấp thỏm bấy lâu, vậy mà… giờ lại trôi qua dễ dàng như vậy sao?

Cố Tư Uyên mang bữa sáng tới, cười híp cả mắt và gật đầu: “Ừ, từ nay em không cần phải lo về kết cục của mình nữa rồi.” 【Cả nhà ơi!

Cuối cùng tôi cũng thoát khỏi phòng tối rồi đây!!】 【Khóc như mưa, tôi phải xem lại đoạn tối qua!!】 【Nhanh nhìn dấu trên cổ Châu Châu đi~ trời ơi~ nếu không cho xem trực tiếp, tôi cũng tự hình dung ra rồi, hề hề… hề hề… hề hề hề…】 【Chẳng phải chỉ tôi thắc mắc sao Cố Tư Uyên và Châu Châu cùng thấy được tụi mình sao?】 Tôi lập tức tỉnh táo hẳn. “À đúng rồi!

Cố Tư Uyên, sao anh cũng thấy được bình luận vậy?” Cố Tư Uyên khoác áo khoác lông mềm mại cho tôi, điềm tĩnh đáp: “À, có quen biết với tác giả đấy mà.” ? 【Chị em ơi, còn ai nhớ lúc phim mới chiếu, tác giả từng đăng status rồi xoá gấp không?】 【Có có có!

Tôi thấy rồi!

Bả nói bị nam chính đe doạ!

Nếu không cho ảnh ở bên nữ chính, thì ảnh sẽ dùng năng lực đặc biệt để tiêu diệt sạch sinh vật trong thế giới truyện!!】 【Úi trời mẹ ơi, lúc đó tui cứ tưởng bả đùa!】 【Không lẽ là thật thì sao?

Ý là… nam chính đã tỉnh ngộ, giành lại người yêu của mình đúng không?】 【Chưa rõ nữa, nhưng nghe hay lắm!

Đầu óc tui tạm ngưng hoạt động rồi… cứ mê mẩn trước đã!】 【Đúng rồi!

Không quan trọng là cặp đôi nào, miễn là thích là được, nhai trước rồi tính sau!】

Sang chương 9