Nữ chính xông pha nơi tiền tuyến, không ngại hy sinh, dấn thân giữa bầy xác sống, còn tôi thì thướt tha trong váy xoè, đứng phía sau dịu dàng cổ vũ:
“Cố lên nha chị ơi…”
Giữa cảnh hoang tàn đổ nát, khi nữ chính đang chiến đấu giành giật từng hơi thở, tôi lại thảnh thơi ngồi trong phòng an toàn, thong thả tô móng tay.
Vốn tưởng mình có thể yên ổn mà lẩn trốn cho tới khi câu chuyện kết thúc, chẳng ngờ nam chính lại cứ phải nhảy vào gây phiền.
Tôi giả vờ mỏng manh yếu đuối, nước mắt lưng tròng, còn anh ta thì thương tích đầy mình, cố diễn vai “mỹ nhân bị hại”.
Tôi vừa bước tới, định chắn trước nữ chính để đỡ nhát đ a o cho cô ấy, thì hắn đã nhanh hơn một bước, xông lên và bị đ â m xuyên người.
Hứ, cái đồ này, rõ là đang giành phần với tôi mà!
Tôi còn đang tính chuyện hạ độc, rồi quẳng hắn vào giữa đàn zombie…
Thì bỗng nhiên trước mắt tôi, một loạt bình luận ùa tới như thác đổ.
【Cười muốn xỉu, nam chính liếc mắt đưa tình mà giống kiểu ve vãn người mù, trong khi bé Châu vẫn còn đang tính đầu độc anh ta, còn ảnh thì vẫn đang lăn tăn không biết chọn bộ đồ nào để mặc!】