Trước trước đó: https://giangsonnhuhoa.com/gsnh176-to-ve-so-thau-long-nguoi/chuong-6
“Em… anh nghe nói em không chỉ làm từ thiện, mà còn tậu cả một căn biệt thự lớn.
Số tiền sau ly hôn của mình làm sao đủ được?
Người trúng giải hai mươi triệu lần trước, có phải là em không?”
Thấy tôi im lặng, Chu Hạo liền tiếp lời:
“Anh đã hỏi qua đồng nghiệp em rồi, đúng hôm đó em xin nghỉ nửa buổi sáng để nhận giải.
Là em đúng không? Em đang giữ số tiền mà lẽ ra anh cũng có một nửa.”
“Chu Hạo, nếu là tôi thì sao, mà không phải thì sao? Anh quên mất mình đã ký gì lúc chia tài sản rồi à? Giờ tôi có bao nhiêu tiền cũng chẳng còn liên quan đến anh nữa.”
Tôi đáp tỉnh bơ.
“Sở Dĩ, hóa ra từ đầu em đã có kế hoạch ly hôn anh. Anh cũng đã điều tra rồi, em trai em hoàn toàn không mua nhà, nó hiện vẫn đang sống trong ký túc xá công ty! Em dựng cả một vở kịch, gài bẫy anh ký giấy, để anh tự nguyện từ bỏ tài sản, từ bỏ quyền nuôi con. Em thật sự quá tàn nhẫn!”
Lúc này, Chu Hạo đã gào lên đầy phẫn nộ.
“Tàn nhẫn? Nếu không phải anh và mẹ anh lén lút bàn nhau âm thầm chuyển nhượng căn nhà sau lưng tôi, thì tôi đâu cần phải ly hôn?
Anh biết không, lúc tôi trúng số, việc đầu tiên tôi nghĩ đến là sẽ mua một căn nhà lớn cho cả nhà anh.
Còn anh thì sao? Cứ chăm chăm làm sao để sang tên nhà mà không để tôi biết.
Vậy thì ai mới là người tàn nhẫn?”
Chu Hạo còn định lên tiếng, nhưng mẹ anh đã kéo tay anh lại.
Bà ấy liếc anh một cái như ra hiệu im lặng, rồi tiến lại gần, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi:
“Sở Dĩ, trước đây là lỗi của mẹ, mẹ nhận ra rồi. Nghe mẹ đi con, quay lại với Tiểu Hạo nhé. Mẹ sẽ nói Chu Tầm trả lại nhà ngay lập tức, sau này căn nhà đó vẫn là của hai đứa, không ai có thể cướp mất đâu.”
Tôi gạt tay bà ra, ánh mắt lạnh lùng:
“Dì à, những lời này giờ đã quá muộn rồi. Ngày ký đơn ly hôn, tôi đã nói rất rõ, đó là cơ hội cuối cùng tôi dành cho Chu Hạo. Là chính anh ta không biết quý trọng.
Tất cả mọi người chỉ xem trọng căn nhà hơn tôi, giờ được như mong muốn rồi, thì xin đừng làm phiền tôi nữa.”
“Nhưng mà… còn Bối Bối thì sao con? Con nỡ để con bé lớn lên trong một gia đình không trọn vẹn à?” – Bà cố lay động tôi bằng tình mẫu tử.
“Nếu cái gọi là ‘gia đình trọn vẹn’ lại có một người cha méo mó và một bà nội chỉ biết ích kỷ, thì tôi thà để con gái tôi không có còn hơn.”
Câu nói ấy khiến bà ấy nghẹn lời, đứng đơ ra không nói được thêm gì.
Tôi hất tay bà đang níu lại, quay người lên lầu, mặc kệ tiếng gọi phía sau vang lên tha thiết không ngừng.
10
Không rõ Chu Hạo bằng cách nào tìm được địa chỉ nhà mới của tôi, nhưng anh ta không ngừng xuất hiện trước khu nhà, tìm gặp tôi.
Hết lần này đến lần khác, anh ta xin lỗi, kể lại đủ chuyện hối hận ngày xưa.
Quá phiền lòng vì bị quấy rối, tôi buộc phải nhờ bảo vệ chặn anh ta ngay từ cổng.
Chu Hạo không phải kẻ ngốc – sau khi mất cả vợ, con lẫn nhà, cuối cùng anh ta cũng nhận ra mình đã đi quá giới hạn.
Anh ta bịa với mẹ rằng: “Chỉ cần lấy lại căn nhà, Sở Dĩ sẽ quay về.” Thế là anh ta lừa bà giúp đòi lại căn nhà từ tay Chu Tầm.
Nhưng sau một hồi chạy vạy lằng nhằng, tuy có lấy lại được nhà, nhưng phí thủ tục và tiền lãi vay khiến anh ta mất trắng hơn trăm triệu.
Công ty mới thành lập cũng vì thiếu vốn xoay vòng mà phá sản.
Còn Chu Tầm – em trai anh ta – vì không còn nhà ở, con cái không được học hành ở thành phố, bị Tiểu Huệ gây gổ suốt ngày.
Cuối cùng, vẫn chứng nào tật nấy, Chu Tầm lao vào rượu chè, cờ bạc.
Tiểu Huệ mang con về nhà mẹ đẻ, dứt khoát không quay lại nữa. Nghe nói bây giờ hai người đang đưa nhau ra tòa làm thủ tục ly hôn.
Về phần mẹ chồng cũ, sau cùng cũng bị Chu Hạo đuổi về quê. Anh ta đổ hết mọi lỗi lầm trong gia đình lên đầu bà, cấm bà bước chân lên thành phố làm phiền cuộc sống của anh ta.
Gần đây, mỗi lần tôi đi qua cổng, chú bảo vệ mới đều đưa tôi vài món đồ chơi nhỏ, nói là “một người đàn ông” nhờ gửi lại.
Tôi đoán, lần này Chu Hạo thật sự đã nhận ra lỗi lầm xưa, và đang cố gắng chuộc lỗi với con gái theo cách riêng của mình.
Chỉ tiếc là… mọi thứ đã quá muộn màng.
Trước tiếp theo: https://khotruyenmoi.org/chuong/gsnh176-to-ve-so-thau-long-nguoi/chuong-8