Quay lại Chương 6
Phương Vũ Tình lấy một tệ đưa cho Trần Vệ Quốc:
“Số tiền này, coi như cảm ơn anh chăm sóc tôi bao năm qua!”
Trần Vệ Quốc tức đến run người:
“Lúc mới đi làm, lương tháng tôi sáu tệ, một nửa gửi cho cô, chỉ giữ lại một nửa cho bản thân và gia đình. Sau này lương tăng lên 15 tệ một tháng.”
“Năm năm đi làm, tôi đưa cô bao nhiêu tiền, mà cô trả tôi một tệ?”
“Phương Vũ Tình, cô coi tôi là ăn mày à?”
Phương Vũ Tình cất lại đồng tiền:
“Anh còn không bằng kẻ ăn mày, chỉ là con chó liếm của tôi thôi. Một tệ này, anh đã không muốn, thì thôi.”
Cô ta ung dung bỏ đi, không quên cảnh cáo Trần Vệ Quốc đừng làm phiền nữa.
Mở cửa ra, cô ta thấy tôi, cười khẩy:
“Đây này, người yêu anh đến chết đi sống lại, con chó liếm của anh đến rồi kìa.”
Phương Vũ Tình cố tình huých tôi một cái.
Tôi định nói lý, nhưng Trần Vệ Quốc nắm tay tôi:
“Ngọc, anh biết em không bỏ được anh, em đến thăm anh, đúng không?”
Tôi giật tay ra:
“Đừng tự mình đa tình.”
“Tôi đến khám sức khỏe.”
“Đừng lừa anh.” Trần Vệ Quốc cười: “Em khỏe như trâu, bao năm hầu hạ bố mẹ anh và con gái nuôi Trần Tuyết, chưa từng bệnh, khám gì chứ?”
“Anh biết em còn yêu anh, chỉ kiếm cớ thăm anh thôi…”
Không biết sự tự tin của hắn từ đâu ra.
Tôi không muốn nghe lải nhải, lấy phiếu khám sức khỏe đưa hắn xem:
“Nhìn rõ đi, tôi có thai, đến khám thai! Vừa hay khoa phụ sản ở tầng này.”
“Gặp anh đúng là trùng hợp.”
Trần Vệ Quốc mắt đỏ hoe, không tin nổi, lẩm bẩm:
“Sao em có thể buông bỏ anh…”
“Vì sống lại một đời, tôi đã thấy rõ bộ mặt thật của anh.”
Tôi quay đi, nhưng hắn quỳ trước mặt, không cho tôi rời bước.
“Ngọc, xin lỗi, anh sai rồi. Giờ anh mới hiểu, trên đời chỉ có em thật lòng với anh. Em đánh anh, mắng anh cũng được, xin đừng rời xa anh.”
Kiếp trước, tôi đợi ba mươi năm không được câu này. Kiếp này, hắn cuối cùng nói ra.
Tiếc là, quá muộn.
“Trần Vệ Quốc, tôi không cần nữa.”
Cố Cảnh biết tôi có thai, ôm tôi xoay mấy vòng, vui sướng:
“Vợ ơi, sau này em nghỉ ngơi cho khỏe, chuyện kiếm tiền để anh lo.”
Anh nói: “Anh định nghỉ việc, theo bố làm ăn.”
Tôi suy nghĩ, rất đồng tình.
Nhà máy dệt anh làm đến cuối những năm 90 sẽ sa sút, đối mặt nguy cơ sa thải.
Hơn nữa, việc kinh doanh của bố tôi đang mở rộng, cần người phụ giúp.
Xin chào, tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này nhé!!!!
Cố Cảnh tham gia, bố tôi mừng khôn xiết:
“Được, mấy ngày này con làm thủ tục nghỉ việc đi, cả nhà ba người chúng ta đến thành phố H.”
Bố tôi cười không khép miệng.
Từ khi tôi và Cố Cảnh cưới, thấy anh cưng chiều tôi, bố tôi mặt mày rạng rỡ, trông trẻ hơn cả năm trước.
Cố Cảnh đến nhà máy làm thủ tục nghỉ việc, tôi ở nhà thu dọn đồ đạc.
Không ngờ Trần Vệ Quốc xông vào:
“Ngọc, anh nghĩ rất lâu, không thể buông bỏ em. Xin em cho anh cơ hội, chúng ta kết hôn được không?”
“Kiếp trước anh khốn nạn, phụ bạc em. Ông trời cho anh cơ hội làm lại, để anh bù đắp lỗi lầm.”
“Ngọc, cho anh cơ hội bù đắp.”
Hắn quỳ trước tôi, điên cuồng tự tát vào mặt:
“Anh biết em hận anh, anh tự đánh, đến khi em tha thứ mới thôi.”
Hắn ra tay mạnh, chẳng mấy chốc má sưng vù, miệng chảy máu.
Nhìn hành động điên rồ, tôi sợ hãi, nhất thời không biết làm gì.
Bỗng nhớ câu trong sách kiếp trước: “Hắn sẽ cầu xin, quỳ gối, tự tát vào mặt, thề thốt hết lần này đến lần khác. Đàn ông thích thề thốt, lời thề của họ như tiếng chó sủa. Hắn không thay đổi, tất cả chỉ là kết quả của việc cân nhắc lợi hại.”
Trần Vệ Quốc thật sự yêu tôi sao?
Tôi nghĩ là không.
Hắn chỉ hết đường, còn tôi là người có thể kéo hắn khỏi vũng lầy.
Chỉ thế thôi.
Xem tiếp Chương 8