Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc chương truyện!
Lục Trần vậy mà dẫn mẹ anh ta và Từ Thiên đi du lịch.
Còn ở chung một khách sạn.
Tiết Ngưng đặc biệt đăng một trạng thái kèm ảnh.
Dòng trạng thái: “Trên tình bạn, dưới tình yêu, chắc chắn sẽ sớm thành gia đình ba người thật sự.”
Ảnh đính kèm là chiếc giường đôi trong phòng khách sạn và một bức Lục Trần đang tắm cho con trai Từ Thiên trong phòng tắm.
Bình luận bên dưới có anh em của Lục Trần và bạn thân của Từ Thiên.
Họ đều là những người tôi quen, có cả bạn chung.
Họ trêu Từ Thiên: “Lần này biết Lục Trần tốt rồi chứ!”
Từ Thiên đáp bằng một biểu tượng ngại ngùng.
Có người nói: “May mà cậu quay đầu sớm, không thì Lục Trần đã thuộc về người khác rồi.”
Bạn thân Từ Thiên bừng tỉnh: “Trời, Lục Trần và người kia yêu nhau bao năm không cưới, chẳng lẽ là đợi cậu? Lại hạnh phúc rồi, haha.”
Tiếp theo là loạt lời chúc phúc:
“Chúc mừng, chúc hai người sớm nên duyên, sinh thêm cho Thiên Thiên một em gái là đủ nếp đủ tẻ.”
Tôi mỉm cười, cố ý sao chép bình luận này gửi đi.
Ai ngờ vừa gửi, một bạn học hỏi ngay: “Cậu và Lục Trần chia tay rồi à?”
Tôi nghĩ một lát. Dù không nói rõ, nhưng cũng ngầm thừa nhận chia tay, nên đáp: “Ừ, chia rồi.”
Bạn ấy gửi lại, đầy khinh bỉ: “Chia là tốt! Lục Trần là đồ cặn bã, mong hai đứa đó tự khóa chết với nhau, đừng hại ai nữa.”
Tôi cười đáp: “Không sao, tôi sắp cưới rồi. Đến lúc đó nhớ dự tiệc cưới nhé.”
Hai bên nhắn thêm vài câu chúc mừng, lòng tôi nhẹ nhõm chưa từng có.
Tôi lật album ảnh cũ, tìm bức ảnh chiếc váy cưới tôi từng mê mẩn suốt bảy năm.
Nhưng thời gian đã đổi thay. Nhìn lại, chiếc váy ấy giờ thật bình thường, chẳng có gì nổi bật.
Không đắt, cũng không đặc biệt.
Tôi thậm chí không hiểu sao ngày ấy lại mê đến thế, giữ nó ngần ấy năm.
Đang trầm ngâm thì chuông điện thoại reo – Lục Trần gọi.
Tò mò không biết anh ta còn nói được gì, tôi bấm nghe.
“Tiết Ngưng, em đừng hiểu lầm. Ở chung phòng chỉ để tiện chăm sóc Thiên Thiên. Em thấy rồi, phòng hai giường mà, đừng nghĩ nhiều.”
“Chuyện hôm trước, nếu em hết giận thì ngoan ngoãn ở nhà đợi anh. Anh đưa mẹ con cô ấy đi xả stress xong sẽ về đón em, được không?”
Thấy tôi im lặng, Lục Trần tưởng tôi còn giận, dịu giọng dỗ:
“Thôi, đừng giận. Thiên Thiên là trẻ con còn không giận, em là người lớn đừng chấp nhặt. Hôm đó bảo em xin lỗi là anh hơi nóng, tha thứ cho anh nhé, vợ yêu?”
“Vợ yêu” – từ này Lục Trần chỉ dùng khi làm chuyện có lỗi với tôi.
Nếu là trước kia, có lẽ tôi đã xuôi lòng.
Nhưng giờ, tôi đã quyết định buông tay. Tôi không muốn tiếp tục là quân cờ trong trò chơi tình cảm của anh ta và Từ Thiên.
Nghĩ vậy, tôi mỉm cười, nhẹ nhàng đáp:
“Vậy chúc các người chơi vui.”
Nụ cười của tôi không chút ghen tuông, ngược lại rất chân thành, khiến Lục Trần khựng lại.
Đúng lúc ấy, một giọng trẻ con vang lên: “Chồng ơi, mau vào ôm Thiên Thiên ngủ đi.”
Lục Trần vội xin phép, luống cuống cúp máy.
Tôi hít sâu, gọi cho Tạ Nam:
“Chúng ta tổ chức đám cưới sớm hơn đi. Ngay ngày kia.”
Anh không ngạc nhiên, chỉ dịu dàng hỏi:
“Em có chuyện gì sao? Tâm trạng không tốt à?”
Tôi bất ngờ trước sự tinh tế của một người gần ba mươi chưa từng yêu.
Đêm trước lễ cưới, tôi gửi thiệp mời vào nhóm bạn cũ.
Nhóm lập tức bùng nổ:
“Tiết Ngưng, chú rể không phải Lục Trần hả?”
“Yêu nhau gần bảy năm, không nghe nói chia tay, sao đột nhiên cưới người khác?”
“Tin đồn Từ Thiên đăng là thật à? Hai người chia rồi?”
Đối mặt với hàng loạt câu hỏi, tôi chỉ đáp ngắn gọn:
“Tôi và Lục Trần đã là quá khứ. Mong các bạn đến dự đám cưới nhé.”
Dưới bài viết, loạt lời chúc mừng xuất hiện, giống hệt những gì tôi từng thấy dưới bài của Từ Thiên.
Tò mò, tôi vào xem trang cá nhân Từ Thiên.
Cô ta và Lục Trần đang du lịch khắp nơi – những nơi tôi từng mơ cùng anh ta đến.
Ngày xưa, tôi nhiều lần rủ đi du lịch, nhưng Lục Trần luôn từ chối, bảo bận việc.
Giờ thì chỉ cần Từ Thiên muốn, mọi thứ đều có thể.
Anh ta dành cho cô ta sự yêu chiều mà cả đời tôi không có được.
May thay, giờ tôi chẳng còn cần nữa.
Bất ngờ, một người bạn bình luận dưới bài của Từ Thiên:
“Tiết Ngưng sắp cưới, hai người không đi chúc mừng à?”
Chưa đầy một phút, bình luận bị xóa sạch.
Tôi cười khẩy.
Từ Thiên, cô sợ tôi cướp lại Lục Trần sao?
Nực cười.
Dựa vào đâu? Nếu trái tim Lục Trần có bốn phần, cô ta chiếm ba phần rưỡi, tôi chưa chắc được nửa phần.
Một kẻ như tôi, sao xứng làm đối thủ của cô ta?
Ngày cưới, khách mời đông đúc, nhiều người nổi tiếng trong giới kinh doanh đến nể mặt Tạ Nam, chú rể xuất sắc.
Đêm tân hôn, tôi và Tạ Nam quấn quýt đến nửa đêm mới ngủ.
Anh vốn muốn cho chúng tôi thêm thời gian tìm hiểu trước khi tiến xa, nhưng tôi không cho anh cơ hội đó.
Sáng hôm sau, chuông báo thức vang inh ỏi.
Chưa mở mắt, tôi đã nghe Tạ Nam trả lời điện thoại thay tôi.
Mơ màng, tôi nghe tiếng Lục Trần gầm lên:
“Mày nói cái gì?”
“Chồng của Tiết Ngưng. Có vấn đề gì không?”
“Mày đang ở cạnh cô ấy? Gọi cô ấy nghe máy!”
“Xin lỗi, vợ tôi đang ngủ.”
Tạ Nam thản nhiên cúp máy.
Tôi tỉnh táo hơn, nhưng chẳng buồn nói gì, tiếp tục ngủ.
Đúng như dự đoán, Tạ Nam chuyển điện thoại sang chế độ im lặng.
Nếu không, với tính Lục Trần, chắc anh ta gọi nát máy.
Trước khi đi làm, Tạ Nam dịu dàng hôn lên trán tôi.
Khi tỉnh dậy, Tạ Nam đã nhắn nhắc tôi ăn sáng.
Điện thoại hiện hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ từ Lục Trần.
Tôi gọi lại.
Vừa nối máy, Lục Trần gào lên:
“Tiết Ngưng, em muốn gì? Cắm sừng tôi à?”
“Thằng đó là ai? Em tìm người diễn trò chọc tôi đúng không?”
“Đừng tưởng trò này làm tôi tức được! Cẩn thận tự hại mình! Tôi nói rõ, tôi có bệnh sạch sẽ, đừng hòng nối lại!”
Sau cơn giận, chỉ còn tiếng thở dốc.
Tôi nhàn nhạt đáp:
“Ừ, tôi biết. Cúp máy đây, tôi còn ăn sáng.”
Anh ta kinh ngạc:
“Em nói gì? Ý em là tôi nói nãy giờ vô nghĩa à?”
Tôi chẳng muốn phí thêm giây nào, dứt khoát cúp máy.
Vừa ăn sáng xong, điện thoại lại reo – lần này là Từ Thiên.
Vừa nghe, cô ta đã đắc ý:
“Chúc mừng nhé, Tiết Ngưng! Cuối cùng cũng chịu lấy chồng, không thì thành bà cô mất.”
Tôi lạnh lùng đáp:
“Cô thiếu tự tin thế? Sợ đến mức phải giấu chuyện tôi cưới, không cho Lục Trần biết?”
Từ Thiên cười khẩy:
“Hừ! Tình cảm giữa tôi và A Trần, cô so được sao?”
“Chẳng phải tôi vừa về đã dễ dàng giành lại anh ấy? Cô đấu nổi chắc?”
Tôi mỉm cười bình thản:
“Vậy chúc mừng. Lục Trần, tôi tặng cô.”
Cô ta bất ngờ, rồi cười mỉa:
“Đã cưới rồi thì đừng quấy rầy bọn tôi. Thiên Thiên rất thích A Trần, tôi cũng quyết định chấp nhận anh ấy. Tốt nhất cô biến khỏi đời bọn tôi.”
Nói xong, cô ta cúp máy.