Quay lại Chương 13
Ta nhăn nhó ôm trán, òa khóc, hòa lẫn vào tiếng khóc của những người tiễn đưa, chẳng có gì lạ lùng.
Hôm ấy, ta quỳ trước tượng Bồ Tát, thành kính đọc tên hàng chục người trong thôn, cầu xin người phù hộ họ hóa hung thành cát.
Năm sau, vào tiết lập xuân, đoàn quân chinh chiến trở về.
Ta lao ra đường, háo hức đón đoàn quân khải hoàn.
Giấy tiền bay phấp phới, rơi trắng xóa từ trên trời, như mùa đông chưa chịu rời đi.
Vẫn là chàng thiếu niên ấy, nhưng lần này chẳng còn bạch mã để cưỡi, trên mặt cũng mất đi nụ cười.
Thay vào đó là bộ đồ tang trắng, ôm hai bài vị, dẫn đầu đoàn quân. Người dân hai bên đường tìm thấy thân nhân, xô vào đội ngũ níu kéo. Dòng người nhập vào rồi tách ra, khiến đội ngũ xiêu vẹo.
Riêng chàng thiếu niên cúi đầu, lặng lẽ bước đi phía trước.
Ta bị đám đông chen lấn, ngã nhào ngay trước mặt chàng.
Chàng dừng bước, đôi mắt trống rỗng khẽ động. Ta ôm cánh tay cố đứng dậy, thì một người cao lớn mũm mĩm lao tới, kéo ta vào lòng.
Trước mắt ta tối sầm, chỉ nghe giọng ngây ngô quen thuộc: “Vãn Vãn, Vãn Vãn, đúng là Vãn Vãn. Ta mất một tai rồi, hu hu hu.”
Ngẩng đầu lên, là Đại Ngưu, giờ chỉ còn một bên tai.
Ta bĩu môi, không kìm được, bật khóc theo hắn.
Thiếu niên kia vẫn vô cảm, tiếp tục bước đi. Ta hỏi Đại Ngưu vì sao mất tai, hắn bảo một mũi tên bắn tới, ca ca đẩy hắn ra, nên mới bị thương.
Sau này ta mới biết, ca ca hắn nói chính là chàng thiếu niên ấy.
Mẫu thân ta luôn liệu sự như thần, nhưng lần này người đoán sai.
Chàng thiếu niên này chẳng phải kẻ ăn chơi trác táng. Những năm sau, chàng liên tục dẫn quân chinh chiến.
Chàng không còn nụ cười tuổi trẻ, mỗi lần thắng trận trở về chỉ mang vẻ mặt lạnh lùng.
Đại Lương chinh chiến nhiều năm.
Sau này, ta theo phụ thân đến Quân Cơ Doanh làm cung nỏ, tiếp xúc với triều thần, mới biết chàng tên Kỷ Hành Giản.
Đến năm ta mười bảy, chiến sự cuối cùng chấm dứt.
Nhưng lần này, chàng không thể đứng mà trở về, chỉ ngồi trên xe lăn.
Ta vẫn lặng lẽ nhìn chàng từ xa, chàng vẫn lạnh lùng như cũ.
Lúc ấy, ta đang định đẩy gã vị hôn phu mặt dày bám theo ta xuống hố phân.
Vừa thấy chàng, ta ngây người.
Ánh mắt ta đã dõi theo chàng bao năm, nhưng chàng nào hay biết.
Khi thánh chỉ tứ hôn ban xuống, ta cứ ngỡ hoàng đế xót ta bị từ hôn ba lần, ai ngờ lại muốn ta gả cho chàng.
Ta chưa kịp vui mừng bao lâu, đã nghe người đời xì xào rằng ta không xứng với chàng, gả ta cho chàng là sỉ nhục chàng.
Ta chẳng nghĩ thế.
Chàng như cỏ dại kiên cường, ta tựa hoa nhài, có thể mang đến chút niềm vui.
Ta và chàng, là một đôi trời định.
Khi phu nhân gả cho ta, nàng vừa tròn mười bảy.
Đêm tân hôn, nàng tò mò ngồi xổm bên xe lăn của ta, mắt sáng ngời, kinh ngạc thốt lên:
“Chàng giấu ám tiễn trong tay vịn sao?”
“Tay chàng sao lại đầy sẹo thế này?”
“Chân chàng thật sự gãy rồi à? Nửa thân dưới còn cảm giác không? Có làm được… chuyện đó không?”
“…”
Nàng líu lo không ngừng, phá tan sự lạnh lẽo trong phủ tướng quân.
Cũng làm sống lại một linh hồn đã chết lặng từ lâu.
Xem tiếp: Chương 15