Ba năm sau khi gả cho nam phụ thâm tình Tiêu Cẩn An, hắn dẫn nữ chính đến trước mặt ta.
Hắn đưa ta một tờ hưu thư, đề nghị ta cùng hắn diễn một vở kịch.
Hắn nói nam chính đã phụ bạc nữ chính Nguyệt Dao, nhưng vẫn không chịu buông tay, cứ quấn lấy cô ấy mãi.
“Nguyệt Dao gả cho ta, hắn mới tin rằng cô ấy thực sự không cần hắn nữa.”
“Đã diễn thì phải trọn vẹn, chỉ là ủy khuất cho nàng, phải đến Sâm Châu một thời gian.”
Ta hiểu ý, ký tên vào hưu thư, thu dọn hành lý.
Nhưng khi sắp rời đi, Tiêu Cẩn An gọi ta lại.
“A Tương, ta sẽ không phụ nàng. Chuyện này xong, ta sẽ lập tức đến Sâm Châu đón nàng về!”
Ta mỉm cười gật đầu.
Hôm ấy trời mưa tầm tã, gió rít từng cơn. Có lẽ Tiêu Cẩn An không nghe được câu trả lời của ta.
Ta nói: “Không cần đón ta.”
Bởi ta sẽ không đến Sâm Châu chờ hắn.
Cũng chẳng quay về nữa.