Skip to main content

#GSNH140 - Đại Lão Và Cô Vợ Nhỏ

1:09 sáng – 08/05/2025

Quay lại chương 6: https://giangsonnhuhoa.com/gsnh140-dai-lao-va-co-vo-nho/gsnh140-chuong-6/

Tôi thấp thỏm: “Anh đến đón em về à, cảm ơn anh.”

Tần Minh Lãng không đáp.

Tôi nhỏ giọng: “Em nhớ mà, sáng nay vừa truyền dịch xong, em không dám uống rượu… buồn ngủ là do thuốc cảm thôi.”

“Văn Lê.” Tần Minh Lãng cuối cùng không nhịn nổi, cắt lời tôi.

“Em có chút ý thức nào của người đã kết hôn không? Không đeo nhẫn, không công khai, thôi cũng được. Nhưng nửa đêm không về nhà, nắm tay gã trai chưa vợ, em định làm gì?”

Anh nói tiếp: “Nếu em không muốn cuộc hôn nhân này, có thể thẳng thắn nói với anh.”

Tôi nhìn anh, ngẩn ra vài giây.

Đầu óc như ngừng hoạt động.

Vành mắt bất giác nóng lên.

“Không phải… ý anh là gì? Sao em lại không muốn cuộc hôn nhân này?”

Rõ ràng anh mới là người không muốn kết hôn.

Sao giờ lại quay ra đổ lỗi cho tôi?

“Thỏa thuận trước hôn nhân anh đã xem, anh cũng đồng ý không đeo nhẫn, không công khai… vậy tại sao giờ lại làm như em là người có lỗi?”

“Anh đúng là rất tôn trọng hợp đồng, những gì trong thỏa thuận anh đều làm đủ. Nhưng em cũng thế, em cũng đang nghiêm túc thực hiện hợp đồng!”

Điều duy nhất tôi vi phạm, chỉ là lén thích anh trong lòng mà thôi.

Dưới màn đêm, sắc mặt Tần Minh Lãng lạnh đi, lồng ngực phập phồng.

“Nhưng anh nói đúng một điều.” Tôi cúi mắt: “Mẹ em mất sớm, chẳng dạy dỗ em nhiều. Em không biết cách cư xử với con trai.”

Tôi chẳng có ký ức rõ ràng về mẹ.

Bà dịu dàng, luôn phải uống thuốc. Tôi chỉ biết được vài năm thì bà qua đời vì bệnh di truyền trong gia đình.

“Tần Minh Lãng.” Tôi có bao điều muốn nói, nhưng anh chẳng muốn nghe.

Nín nhịn hồi lâu, tôi chỉ thốt được một câu nhỏ xíu: “Xin lỗi.”

Trong không gian chật hẹp của xe, cả hai lặng im.

Ngón tay Tần Minh Lãng khựng lại, như thể nhận ra mình nói hơi nặng.

Anh thở dài, giọng nhẹ đi:

“Lê Lê, em không cần xin lỗi. Anh không trách em, ý anh là…”

“Em hiểu rồi.” Tôi ngắt lời: “Ý anh là anh không muốn kết hôn lắm, cũng không thích em lắm.”

Tôi lầm bầm: “Anh ráng chịu thêm chút được không? Em vừa xin thầy hướng dẫn cho đi học tiến sĩ. Nếu được duyệt, vài năm tới anh sẽ không phải gặp em nữa. Biết đâu lúc đó em đủ sức quản lý sản nghiệp gia đình, đề nghị ly hôn thì bố em cũng chẳng phản đối.”

Tần Minh Lãng: “…”

Không khí trong xe rơi vào im lặng chết chóc.

Dưới ánh đèn mờ ảo, tôi thấy anh chống tay lên trán, hít sâu vài hơi liên tiếp.

Tôi chẳng hiểu gì.

Rốt cuộc là điều gì khiến anh khó chịu đến vậy?

Tôi thấp thỏm, gọi tài xế:

“Chú Ngô, chú dừng xe ven đường một lát, cháu xuống trước ạ.”

Sợi dây thần kinh trong đầu Tần Minh Lãng như đứt phựt.

Anh đột nhiên nổi giận:

“Ai nói muốn ly hôn? Anh đề nghị ly hôn bao giờ?”

Anh lạnh mặt, kéo tôi lại, chất vấn:

“Nửa đêm em xuống xe làm gì? Có đi thì anh đi, được chưa?”

Rồi anh mặt không cảm xúc nói: “Lão Ngô, đưa Phu nhân về nhà.”

Anh tự mình xuống xe, bước đi dưới trời sao lạnh lẽo, chẳng ngoảnh đầu.

11

Đêm đó, Tần Minh Lãng không về.

Tôi chẳng hiểu nổi đàn ông.

Nhưng tôi thực sự phải xin học tiến sĩ.

Tôi quyết định về trường một thời gian. Sáng sớm hôm sau, thu dọn quần áo xong, tôi xách vali xuống lầu.

Dì giúp việc ngập ngừng hỏi:

“Lê Lê, con cãi nhau với cậu chủ à?”

“Cũng không hẳn… Anh ấy nói với dì sao?”

“Không, chỉ là sáng nay lúc cậu chủ làm sandwich cho con, mặt mày không vui lắm.”

“Hả?” Tôi tưởng mình nghe nhầm: “Anh ấy còn làm sandwich cho con nữa?”

Tần Minh Lãng đúng là kiểu người ám ảnh cưỡng chế.

Sau khi sống chung, anh khăng khăng yêu cầu tôi và anh thống nhất thực đơn, bảo ăn thanh đạm sẽ tốt hơn.

Thế nên mỗi sáng, anh đều nướng thịt bò với cà chua, làm sandwich cho tôi.

Đã cãi nhau rồi, sao còn làm?

“Đúng vậy.” Dì giúp việc nói: “Sáng sớm cậu ấy mới về, mặt lạnh tanh, lạnh lùng làm sandwich, lạnh lùng sắp xếp balo và cọ vẽ cho con, rồi lạnh lùng đi ra ngoài. Cậu ấy bảo tăng ca cả đêm, mai còn đi công tác, tối không cần đợi.”

“… Dì không cần dùng nhiều từ ‘lạnh lùng’ thế đâu ạ.”

Làm như cãi nhau xong anh còn lạnh lùng giặt đồ lót vậy.

Nhưng… tối không cần đợi anh.

Ừ, tôi vốn cũng chẳng định đợi.

Tôi nhanh chóng chuyển về trường.

Tần Minh Lãng đi công tác, tôi nghĩ phải một thời gian anh mới phát hiện tôi không ở nhà.

Nhưng tối hôm đó, điện thoại anh đã gọi đến.

Ngắn gọn: “Sao lại dọn đi?”

“Em phải chuẩn bị thi, còn nhiều bài tập và tài liệu phải viết… Ở trường yên tĩnh hơn.”

“Nhà chẳng có ai, không yên tĩnh hơn trường sao?”

“…”

Tôi im lặng, thở dài: “Tần Minh Lãng, hay ta tạm xa nhau một thời gian, để cả hai bình tĩnh lại.”

Tôi không ở nhà, anh cũng chẳng cần ngày nào cũng lạnh lùng.

“Lê…”

Đầu dây bên kia vang lên giọng nữ: “Tần Minh Lãng?”

Anh đáp một tiếng, nói: “Lê Lê, anh về rồi nói với em sau.”

Nói gì chứ?

Nói về cuộc hôn nhân tẻ nhạt này, mối quan hệ bị ép buộc, hay cuộc sống chẳng có điểm chung?

Tôi nhận ra giọng đó, là Tô Nhan.

Anh đi công tác, ở cùng Tô Nhan.

“Không cần.” Tôi nói: “Nếu anh về mà vẫn muốn nói, cứ nói với chậu cây trong nhà.”

“Tần Minh Lãng, em giờ bận lắm, không có thời gian nghe.”

Em phải làm việc của em.

Không đứng đợi anh nữa.

12

Bắt đầu xin học tiến sĩ, lịch trình của tôi từ ba việc tăng vọt lên ba mươi.

Sau khi Tần Minh Lãng kết thúc công tác, anh có tìm tôi.

Tôi tạm thời không muốn gặp, lần nào cũng nói: “Lần sau nhất định.”

Hồ Khả hỏi: “Hai người thực sự không sống chung nữa à?”

“Tớ chưa nghĩ xong.” Tôi cân nhắc: “Nếu không tiếp tục được thì thôi cũng chẳng sao.”

Kết hôn hay độc thân, nếu không làm tôi vui, tôi sẽ chọn con đường khác.

Thứ Sáu, thầy hướng dẫn gọi tôi đi Nam Thành họp:

“Thầy đi giao lưu trước, sáng sớm xuất phát. Em ở lại viết xong luận văn, chiều đến sau.”

Tôi: “Vâng vâng vâng.”

Đến khi tôi đầu bù tóc rối hoàn thành luận văn, chạy ra sân bay, trời đã tối.

Ngồi trong sảnh chờ, tôi nhớ lại nhiều năm trước, khi Tần Minh Lãng đưa tôi đi thi Olympic Toán.

Cũng là một mùa đông như thế.

Trời tối đen, tôi mệt đến không đi nổi, nhất quyết đòi anh cõng.

Anh cõng tôi, nói: “Ngủ một lát đi, không ngủ được thì đếm sao.”

“Nhiều thế, đếm sao nổi?”

“Đếm đi, đếm đến khi nào em không đếm được nữa, chúng ta sẽ về đến nhà.”

Xem tiếp chương 8: https://khotruyenmoi.org/chuong/gsnh140-dai-lao-va-co-vo-nho/gsnh140-chuong-8