10.
Mấy ngày kế tiếp, ta chẳng thấy bóng dáng chàng đâu.
Tất nhiên, ta cũng không chủ động đi tìm.
Cả hai cứ thế, ngầm giận dỗi nhau, chẳng ai chịu nhường ai nửa bước.
Cả viện Thủy Tạ đều biết ta và chàng đang giận nhau.
Thời gian kéo dài, Tiểu Đào sốt ruột đến độ chân tay luống cuống, ngày nào cũng lải nhải bên tai ta:
“Nương tử à, người và thế tử gia định bao giờ mới giảng hòa vậy? Nếu cứ mãi thế này, nhỡ đâu thế tử gia cưới chính thê rồi, thì biết làm sao cho phải?”
Nghe nàng nói, tay ta cũng khựng lại giữa chừng.
“Hắn cũng có đến tìm ta đâu, sao ta phải đi tìm trước? Huống hồ, là hắn không phân rõ phải trái, ta vừa định mở miệng đã bị hắn chặn ngang. Nếu hắn muốn giận, thì cứ việc, liên can gì đến ta?”
Lời vừa dứt, liền nghe bên ngoài vang lên tiếng thị vệ hốt hoảng:
“Thế tử gia, người sao mới về đã lại đi?”
Ta vội ngẩng đầu, chỉ kịp thấy bóng áo bào đỏ thoắt ẩn sau hành lang.
Tiểu Đào thở dài sườn sượt, vẻ mặt bất đắc dĩ:
“Thế tử gia lại tức giận bỏ đi rồi… lần này phải làm sao bây giờ?”
Ta chẳng buồn để tâm, tiếp tục cầm kim thêu hoa, dáng vẻ thản nhiên vô cùng.
Không rõ đã trôi qua bao lâu.
Tiểu Đào hớt hải chạy vào báo tin:
“Nương tử! Phu nhân đang chuẩn bị chọn vợ cho thế tử gia rồi!”
Ta sững người, sau đó lại cong môi cười khẽ, buông giọng dửng dưng:
“Hắn muốn cưới ai, ta quản được sao?”
“Nhưng phu nhân nhắm tới chính là đích trưởng nữ phủ Bình Xương hầu đấy! Nàng ta là danh môn khuê tú, lại nổi tiếng là người kiêu căng ngạo mạn nhất kinh thành!”
Ta khẽ nhíu mày.
Con gái phủ Bình Xương hầu, ta từng gặp qua, đúng là tính khí bướng bỉnh, chẳng biết điều.
Ta mím môi, ngẩng đầu hỏi:
“Thế thế tử gia nói gì?”
Vẻ mặt Tiểu Đào càng thêm sốt ruột:
“Thế tử gia đã đi Giang Nam rồi mà! Nhưng nương tử cũng biết, hôn sự từ xưa đến nay đều do cha mẹ định đoạt, lại thêm mối mai sắp đặt. Chờ đến khi người quay về, e là phu nhân đã bàn xong việc cưới hỏi cả rồi…”
“Thế tử rời đi Giang Nam từ bao giờ?”
Tiểu Đào vỗ mạnh vào đầu, vẻ mặt hối hận:
“Đều là lỗi của nô tỳ! Quên chưa bẩm báo với nương tử. Khi thế tử khởi hành đã căn dặn sai người nhắn lại, chỉ là đi gấp quá, không kịp trở về từ biệt. Giờ cũng đã đi được bảy tám ngày rồi.”
Nghe vậy, trong lòng ta không khỏi bồn chồn lo lắng.
Nếu hôn sự này thật sự thành…
Ta với đích trưởng nữ phủ Bình Xương hầu xưa nay vốn đã có hiềm khích. Tính tình nàng ta lại là hạng người hẹp hòi, ghi thù dai như tằm ăn rỗi, ắt chẳng để yên.
Nghĩ đến cảnh ngày sau phải chung sống dưới một mái nhà với người như thế, e là khó lòng có được cuộc sống yên ổn.
Đến giờ cơm tối, tâm trí vẫn nặng trĩu bất an.
Vừa thấy Tiểu Đào bưng canh móng giò tới, ta đột nhiên buồn nôn đến mức cúi người nôn thốc nôn tháo.
Tiểu Đào hốt hoảng đưa trà tới:
“Nương tử, người lại nôn rồi! Dạo này ăn uống chẳng được là bao, ngày nào cũng như vậy, hay để nô tỳ đi mời đại phu xem thử?”
Ta đón lấy chén trà, súc miệng nhẹ nhàng:
“Không cần đâu, chắc là do chuyển mùa, dạ dày khó chịu đôi chút thôi.”
Thế nhưng vừa quay đầu lại nhìn thấy đĩa đồ ăn béo ngậy trên bàn, ta lại không kìm được mà nôn thêm một trận.
Bà mụ đang bưng thau nước bước vào, vội vàng đặt xuống rồi tiến tới vỗ nhẹ lưng cho ta.
Trên mặt bà nở nụ cười đầy ẩn ý:
“Nương tử à, có phải là… mạch hỷ rồi không?”
Ta ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn bà, ánh mắt thoáng kinh hoàng.
Bàn tay theo bản năng áp nhẹ lên bụng dưới, giọng mang theo vài phần không dám tin:
“Ý bà là… ta có thai rồi?”
Bà mụ cười tủm tỉm, gật đầu lia lịa, vừa vỗ về sau lưng giúp ta thuận khí, vừa nói giọng hiền hòa:
“Phải đó, nhìn sắc mặt và phản ứng của người, tám chín phần là mạch hỷ rồi. Nô tỳ đi mời đại phu ngay!”
Nói đoạn liền tất tả rảo bước ra ngoài.
11.
Ngay lập tức, cả phủ Quốc công rộn ràng hẳn lên.
Đến cả phu nhân Quốc công nghe tin cũng vội vã thân chinh đến viện.
Sau khi đại phu bắt mạch xong, lập tức lên tiếng chúc mừng.
Kẻ hầu người hạ xung quanh ai nấy đều rạng rỡ, miệng cười mắt sáng.
Chỉ có phu nhân Quốc công là nét mặt vẫn lạnh nhạt, chẳng hề tỏ chút vui mừng, trái lại còn hiện ra vài phần tiếc nuối.
Đợi mọi người lui xuống hết, bà mới thở dài một tiếng, giọng đầy bất đắc dĩ:
“Giá như đứa nhỏ này đến muộn hơn một chút thì tốt rồi.”
Nói xong liền rảo bước rời đi.
Tiểu Đào vò đầu bứt tai, mờ mịt hỏi ta:
“Phu nhân nói vậy là sao chứ?”
Đợi cho lòng mình lắng xuống, ta mới hiểu được ẩn ý trong lời ấy.
Vốn dĩ, nhà quyền quý nếu chưa cưới chính thê mà đã nạp thiếp thì đã là điều kiêng kị.
Huống hồ giờ ta lại còn mang thai trước cả khi thế tử thành thân.
Truyền ra ngoài, e rằng không còn danh môn khuê tú nào nguyện ý gả vào phủ Quốc công nữa.
Từ xưa đến nay, việc tranh chấp giữa đích – thứ vốn đã nhạy cảm.
Huống chi lúc này phủ Quốc công còn đang đàm luận chuyện hôn sự với phủ Bình Xương hầu.
Đúng là đứa nhỏ này đến không đúng lúc.
Ta lo sợ nhất chính là… trong lúc thế tử vẫn còn ở Giang Nam, phu nhân Quốc công sẽ nhẫn tâm bắt ta bỏ đứa nhỏ này đi.
May mắn thay, mấy ngày sau đó, phu nhân Quốc công cũng không ghé đến Thuỷ Tạ cư.
Ta cứ thấp thỏm bất an sống từng ngày, chưa từng có lúc nào mong mỏi chàng ở bên như lúc này.
Một hôm nọ.
Lúc mơ màng tỉnh dậy sau giấc trưa, ta bất giác mở mắt ra…
Trước mặt là gương mặt quen thuộc đang ngồi bên giường, nhìn ta không rời.
Trong khoảnh khắc mơ màng, ta còn ngỡ mình vẫn chưa tỉnh mộng.
Cho đến khi chàng ôm chầm lấy ta, ôm rất chặt, như thể muốn hoà tan ta vào máu thịt của mình.
“Ah Mạn, xin lỗi, ta về trễ rồi.”
Ta đưa tay đẩy nhẹ vào ngực chàng, thấp giọng nhắc:
“Nhẹ chút thôi… coi chừng động đến hài tử.”
Lúc ấy chàng mới buông lỏng tay, đưa tay đỡ lấy vai ta, ánh mắt lướt khẽ từ trái sang phải.
“Sút đi nhiều rồi.”
Ta khẽ lắc đầu.
Chúng ta rất ăn ý mà không nhắc đến bất cứ chuyện gì đã xảy ra trước đó.
Nhưng sâu trong lòng… vẫn có đôi phần khúc mắc chưa tan.
Đến tối, ta nằm nghiêng trên giường, nghe tiếng trở mình bên cạnh mãi không dứt.
Một lúc lâu sau, chàng vòng tay ôm lấy ta từ phía sau.
“Ah Mạn, đừng giận ta nữa… được không?”
Ta mơ hồ khẽ “ừ” một tiếng.
Chàng lại tiếp lời, giọng trầm thấp như thì thầm vào tai:
“Chuyện trước đây là ta không đúng, là ta không kiềm được tính khí của mình.”
Một lúc sau, ta mới chậm rãi mở miệng:
“Ta cũng không phải người hẹp hòi đến thế.”
“Nhưng lần sau… nếu chàng lại không chịu nghe ta giải thích, ta vẫn sẽ giận đấy.”
Chàng cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ nơi cổ ta, ôn tồn hứa:
“Được, sau này sẽ không thế nữa.”
Ta mím môi, cuối cùng vẫn hỏi ra điều canh cánh trong lòng đã lâu:
“Thế tử, đứa nhỏ này… có thể giữ lại chứ?”
Chàng vòng tay siết chặt lấy ta thêm một chút, giọng dịu dàng mà kiên định:
“Vì sao lại không thể?”
“Ta nghe nói… phu nhân đang định hôn cho chàng. Nếu ta sinh con ra, e sẽ ảnh hưởng đến việc đó…”
Chàng đưa tay, nhẹ nhàng đặt lên bụng ta, từng chữ như nặng ngàn cân rơi xuống tim:
“Không cưới ai cả. Cả đời này, chỉ có nàng.”
“Tim ta nhỏ lắm, chỉ đủ chỗ cho một mình A Mạn.
Thuỷ Tạ cư này, cũng chỉ có nàng là chủ.”
Ta không rõ chàng nói vậy là dỗ dành ta, hay thật lòng xuất phát từ tâm can.
Chỉ biết, khoảnh khắc ấy… ta tin rồi.
An tâm rúc vào lòng chàng, tìm một tư thế thoải mái nhất.
Vậy mà chàng lại khẽ nhéo nhẹ eo ta một cái.
“Sau này nếu ta giận, nàng chịu khó dỗ ta được không? Ta thật ra dễ dỗ lắm.”
Ta ngẩn người, sau đó bật cười khúc khích.
“Sao không phải chàng dỗ ta?”
Chàng nghẹn lời, ánh mắt như đang tự trách bản thân vì nói ra lời trẻ con.
Ta vẫn không nhịn được cười.
“Được thôi, sau này để ta dỗ chàng vậy.”
12.
Đứa nhỏ ra đời vào tiết xuân.
Là một bé trai hoạt bát, lanh lợi.
Chàng đặt tên con là Diên Minh, lấy ý “hà thanh hải yến, tiền đồ quang minh”.
Lúc đầu, chàng có vẻ hơi… không được hài lòng lắm.
Bởi suốt thời kỳ ta mang thai, chàng cứ lén lút gọi con là “tiểu nha đầu”.
Giờ sinh ra lại là một bé trai, trong lòng ít nhiều cũng có chút hụt hẫng.
Ta dỗ dành chàng:
“Sau này mình sinh thêm một bé gái nữa là được mà.”
Chàng lại lắc đầu, nghiêm túc nói:
“Không sinh nữa. Một lần chịu đựng khổ sở đã là quá sức rồi. Ta không nỡ nhìn nàng phải chịu thêm lần nào nữa.”
…
Năm Diên Minh lên năm.
A Huân không phụ sự kỳ vọng, đoạt được vị trí Thám Hoa trong kỳ khoa cử, được đích thân Thánh Thượng ban chiếu phong thưởng.
Ngày yết bảng, trước cổng lễ bộ náo nhiệt không thôi.
A Huân bị vây kín giữa một vòng lớn các quan lại và tiểu thư khuê các, chen chúc đến không thở nổi.
“Triệu công tử, tiểu nữ nhà ta cầm kỳ thi họa đều tinh thông.”
“Triệu công tử, tiểu muội của ta còn chưa định hôn sự…”
“Triệu công tử, nhà ta cũng có con gái, hơn nữa còn mấy vị lận, công tử xem thử thích người nào?”
Ta ôm lấy Diên Minh đứng một bên, cười đến cong cả khóe mắt.
Diên Minh nhỏ xíu trợn tròn mắt, xuýt xoa:
“Ui chao, cậu nhỏ được yêu thích thật đó nha~”
Còn ở bên cạnh, mùa xuân không mấy vui vẻ tên là phụ thân của nó, lại bắt đầu lẩm bẩm:
“Cha con năm xưa là trạng nguyên đấy nhé, cũng từng oanh oanh liệt liệt lắm.”
Diên Minh ôm cổ ta, chu miệng nói nhỏ:
“Nhưng phu tử dạy rằng, trong ba người đứng đầu khoa bảng, thám hoa là người có học vấn giỏi mà diện mạo cũng tuấn tú nhất.”
“Nên… cha không đẹp bằng cậu là đúng rồi mà!”
Một câu nói khiến mặt của trạng nguyên gia nhà ta nghẹn đến tím tái, giận quá hoá cười, một tay ôm lấy con trai từ trong lòng ta, nghiến răng nghiến lợi:
“Được lắm, cha xấu. Nhưng con là ta sinh ra đấy, vậy nên… con giống ta!”
Diên Minh ra sức đẩy mặt cha nó ra, uốn éo phản bác:
“Nhưng mẹ đẹp mà!”
“Ý con là bà nội không đẹp? Ta hiểu rồi.”
Diên Minh mặt đỏ bừng bừng:
“Cha nói bậy!”
…
Từ sau khi có con, chàng như biến thành một người khác.
Từng lời từng hành động đều lấy gương mẫu làm chuẩn, ra sức trở thành người hùng trong lòng Diên Minh.
Chỉ là đứa nhỏ nhà ta, từ bé đã lanh lợi tinh ranh, lại cứ không chịu phục cái gì gọi là cha là số một.
Ta đành lắc đầu, cười khổ.
Cũng chính trong năm ấy, chàng đặc biệt xin chỉ thánh, lập ta làm chính thất phu nhân.
Từ đó về sau.
Như lời chàng từng nói.
Không nạp thiếp, không thêm con nối dòng khác.
Cả trái tim, cả mái nhà, chỉ chứa một mình ta.
-Hoàn-