Skip to main content

Chị em tốt

2:49 chiều – 19/05/2025

Anh tuyệt vọng giãy giụa:

“Anh biết… nhưng cô ấy… không đến mức bị đối xử như vậy.”

Tôi khẽ lắc đầu.

Vô phương cứu chữa rồi.

Tôi không muốn dây dưa nữa, quay người định rời đi.

Cố Viễn Lâm vội túm lấy cổ tay tôi:

“Nếu cô ấy bị đuổi học có thể khiến em hài lòng, vậy em có thể tha thứ cho anh không? Chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không?
Anh thực sự đã nhận ra mình bị cô ấy lừa, đã làm tổn thương em, anh sẽ thay đổi mà.”

Anh ta lắp bắp cầu xin, nói trước nói sau chẳng khớp, nhưng tôi vẫn hiểu được ý.

 

 

Phó Dục Thâm – vốn im lặng nãy giờ – cuối cùng cũng không nhịn được.

“Ê này, anh định cướp người trước mặt tôi đấy à?”

Anh xắn tay áo, ánh mắt lạnh lùng nhìn đối phương,
cứ như chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.

【Không phải bạn thân à? Sao trông giống người đi cướp người yêu vậy trời.】
【Cướp rồi thì cũng thành vợ mình thôi, còn đào mộ chuyện cũ làm gì?】
【Không đúng, nhưng mà… tôi mê mấy tình huống sai trái thế này lắm luôn!】

 

 

Tôi bất lực kéo tay Phó Dục Thâm xuống, dỗ cho anh bớt giận.

Anh lập tức đổi mặt, được nước ôm luôn lấy tôi,
rồi còn tiện thể liếc Cố Viễn Lâm đầy khiêu khích.

“A Ngôn, em thật sự nhẫn tâm vậy sao?
Để anh ta sỉ nhục anh ngay trước mặt em à?”

Mắt Cố Viễn Lâm đỏ hoe, trông khổ sở thật sự.
Phải thừa nhận, bộ dạng yếu đuối như thế của anh ta rất dễ khiến người ta mềm lòng.

 

 

Nhưng tôi đang ôm người đàn ông khác rồi.

Quay lại với người cũ? Gai mắt lắm, tôi không cần.

“Không yêu nữa thì là không yêu nữa.
Tôi đã cho anh rất nhiều cơ hội,
là chính anh không biết giữ,
còn dung túng người khác tổn thương tôi cùng anh.”

Cố Viễn Lâm gào lên:

 

 

“Vậy còn hắn thì sao?
Cô tưởng hắn là người tốt chắc?
Cô vừa chia tay tôi, hắn đã nhào vô như kền kền vậy.
Loại đàn ông nào cũng dám yêu, cô đúng là…!”

Phó Dục Thâm bật cười khẽ,
rồi bất ngờ kéo tôi vào lòng:

“Hắn gọi tôi là đồ rác rưởi kìa.
Vậy em có muốn thử xem… phiên bản rác rưởi hơn sẽ như thế nào không?”

 

 

Giọng anh thì thầm bên tai, môi khẽ lướt qua vành tai tôi khiến tôi run cả người.

“Hửm?”

“Cũng… được thôi.”

【Thôi xong, cặp đôi chính tôi “đẩy thuyền” thế là toang thật rồi.】
【Bắn pháo ăn mừng! Tôi biết ngay nam phụ sẽ có cửa mà!】
【Mọi người mau đi tra chỉ số nam phụ đi! Khủng lắm đấy! Tôi ủng hộ nữ chính nên chọn loại tốt hơn để dùng.】

Mặt tôi đỏ bừng, ánh mắt bất giác liếc về một chỗ nào đó… rồi lập tức quay đi.

 

 

14

Hôm Lâm Thiến Nam chính thức bị buộc thôi học,
Phó Dục Thâm đang ôm điện thoại nằm bên cạnh tôi.

Anh ấy cho tôi xem đoạn video,
trong đó là cảnh Lâm Thiến Nam khóc lóc thảm thiết, van xin Cố Viễn Lâm quen cô ta.

“Vì sao anh không thể chấp nhận em?
Anh cũng trách em đã làm sai sao?”

 

 

Cố Viễn Lâm lúc này đã tiều tụy đến mức không còn chút khí sắc nào.

Khi nghe câu đó, ánh mắt anh hoàn toàn là sự chán ghét rõ ràng.

Anh gần như gào lên trong tuyệt vọng:

“Anh thật sự chỉ xem em là anh em tốt, em hiểu không?
Anh! Không! Phải! Gay!”

Phó Dục Thâm cười đến mức không kiềm được.

 

 

Tôi liên tục bịt miệng anh lại:
“Đừng cười nữa, chừa chút mặt mũi cho tôi với!”

Có vài mối tình cũ, đã từng yêu nhau xong, cảm giác cứ như mang vết nhơ tiền án vậy.

Phó Dục Thâm cười đến mức đôi mắt cũng lấp lánh.

Tôi bịt miệng anh, anh liền cúi đầu hôn lên lòng bàn tay tôi.

Tôi rụt tay lại, hai người chạm mắt trong chốc lát.

 

 

Rồi cứ thế, rất tự nhiên mà ôm lấy nhau.

Trên màn hình hiện lên một dòng bình luận:

【Vừa mới leo tường xong, ủa? Sao tự dưng màn hình đen thui vậy nè?】

(Toàn văn hoàn)