Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc chương truyện!
【Nữ chính ơi, đừng tha thứ vội, hành hạ anh ta thêm đã!】
【Đừng lo, sau này nam chính vì cứu nữ chính suýt nữa chết, hai người mới nhận ra giá trị của nhau, không còn tiếc nuối nữa.】
Tôi khẽ nhếch môi cười lạnh.
Cốt truyện gì chứ. Không tiếc nuối gì cả.
Tôi cứ muốn phá nát cái cốt truyện “định sẵn” đó.
Tôi bước lên một bước, nắm lấy tay Phó Dục Thâm.
Cảm nhận được anh hơi ngạc nhiên trong khoảnh khắc,
nhưng rồi lập tức siết tay lại chặt hơn,
cho tôi một chỗ dựa vững chắc.
Tôi nghiêm túc nhìn Cố Viễn Lâm:
“Cái cách anh đem tình cảm ra rao bán chẳng khác gì mấy ông dán màn hình ngoài cầu đi bộ — rẻ mạt.”
Cố Viễn Lâm trừng to mắt, gần như muốn nổ tung.
Anh run rẩy chỉ vào tay tôi đang nắm lấy tay Phó Dục Thâm, không dám tin:
“Tôi rẻ mạt?
Vậy còn cô? Cô vừa chia tay tôi đã vội vàng tìm người mới sao?”
Phó Dục Thâm khẽ cười mỉa, nhanh hơn tôi một bước đáp lời:
“Không phải cô ấy thay thế nhanh,
mà là tôi tranh thủ chen vào đúng lúc.
Đồ ngốc.”
11
Từ hôm đó trở đi,
cuộc sống tôi yên bình hơn hẳn.
Thỉnh thoảng có bạn chung thử nhắc chuyện Cố Viễn Lâm lại say xỉn vật vờ,
tôi cũng chẳng buồn đáp lại.
Cho đến một ngày,
Phó Dục Thâm gửi tin nhắn:
【Muốn tới sân bóng xem tôi “hành” người yêu cũ của em không?】
Thú thật, nghe cũng thú vị.
Vậy nên tôi đến.
Vừa đến khán đài thì Lâm Thiến Nam đã từ phía bên kia nhào tới trước mặt tôi.
Cô ta mặc chiếc áo bóng rổ của Cố Viễn Lâm,
gió thổi qua để lộ phần da thịt trống trải bên dưới.
“Anh Cố bảo áo này thấm mồ hôi tốt nhất.
Chị dâu không ngại chứ? À mà quên, hai người chia tay rồi, cũng chẳng có tư cách để ngại đâu.”
Tôi còn chẳng buồn nhìn cô ta:
“Biết tôi lười phản ứng với cô mà còn chưa cút?”
Lâm Thiến Nam nghẹn họng, đảo mắt:
“Làm màu.”
Giữa giờ nghỉ.
Cô ta cầm chai nước tung tăng chạy đến đút cho Cố Viễn Lâm uống,
cả sân nhốn nháo trêu chọc.
Lâm Thiến Nam bịt miệng cười:
“Đừng chọc nữa, ánh mắt ai đó như muốn ăn tươi nuốt sống em luôn rồi~”
Cố Viễn Lâm sững người, giữa đám đông bắt gặp ánh mắt tôi.
Anh lập tức bỏ mặc Lâm Thiến Nam, đi về phía tôi:
“A Ngôn…”
Nhưng còn chưa kịp đến gần,
Phó Dục Thâm đã nhanh hơn một bước.
Anh thở nhẹ, cười lộ ra hàm răng trắng sạch sẽ:
“Thấy cú ném bóng đẹp trai của tôi chưa?”
Tôi đưa cho anh chai nước:
“Khá ngầu đấy.
Nhưng sao hôm nay lại đấu với anh ta hăng thế?”
Tôi lướt mắt qua Cố Viễn Lâm phía sau đang ủ rũ — dáng vẻ khiến cả dòng bình luận phát cuồng thương cảm.
Phó Dục Thâm khẽ dịch người che chắn tầm nhìn của tôi,
nói nhẹ như gió:
“Tôi và cậu ta cá cược bằng trận này.”
Tôi bật cười trêu:
“Tưởng cuộc đời anh chỉ toàn lựa chọn tối ưu, không ngờ cũng có ngày đi cá cược kiểu này.”
“Vì cược lần này là…
ai thua thì phải biến mất, không được xuất hiện làm em phiền nữa.”
Dòng bình luận biubiu một phát, bắn đầy màn hình biểu tượng pháo hoa.
Tôi vội vàng dời mắt sang chỗ khác:
“Cược bé thế, lần sau cá lớn hơn nhé?”
“Vậy nếu tôi thắng, tối nay em đi ăn với tôi được không?”
“Được.”
Tiếp theo đó, Phó Dục Thâm cứ như được tiêm máu gà,
cả đội ai cũng đã mệt đến mức chạy không nổi,
anh ấy vẫn có thể ném ba điểm chuẩn xác liên tục.
Tỉ số bị kéo giãn đến mức khiến đối thủ tuyệt vọng.
Tôi lấy điện thoại ra ghi lại khoảnh khắc đó.
Quá chói mắt.
12
Sau khi đợt huấn luyện quân sự dài ngày kết thúc,
một tin đồn trên mạng nội bộ trường bất ngờ khiến ai nấy đều chú ý.
【Lộ Ngôn — sinh viên năm hai khoa Tài chính — thật ra đang được nhiều ông già bao nuôi!】
Dưới bài viết là loạt ảnh chụp lén tôi bước lên các loại xe sang khác nhau.
Dù ảnh hơi mờ, nhưng vẫn nhận ra rõ là tôi.
Bạn cùng phòng hoảng hốt hỏi tôi:
“Mạng trường nổ tung luôn rồi,
phía dưới toàn là bình luận bẩn thỉu công kích cậu.
Tức chết mất! Còn có mấy tên đàn ông thối nát bịa đặt ra đủ chuyện nữa!”
Tôi nhìn một cái, toàn là những tin nhắn không thể đọc nổi.
Ảnh không phải ghép.
Chính là lúc gần đây Phó Dục Thâm tới đón tôi đi ăn bị người ta chụp lại.
Chuyện này giải quyết thì dễ, nhưng tôi vẫn tức đến buồn nôn.
Người có thể giở trò này để chơi tôi, tôi nghĩ không ai khác ngoài Lâm Thiến Nam.