13.
Lão chưởng quỹ tiền trang bao nuôi một người thiếp bên ngoài, dạo gần đây đã tiêu tốn không ít bạc để tổ chức sinh thần cho ả, xa hoa đến mức cả khu phố ai cũng biết.
Nhưng ai cũng rõ, Tiền chưởng quỹ vốn là kẻ dựa vào thê tử mà phất lên. Nếu phu nhân của hắn biết chuyện này, chắc chắn sẽ làm náo loạn cả khu phố.
Ta cầm bút lông, viết một bức thư tố giác nguệch ngoạc gửi đến phu nhân của hắn.
Quả nhiên, sau khi biết chuyện, Tiền phu nhân dẫn theo gia đinh xông thẳng đến chỗ tình nhân kia.
Vừa đẩy cửa vào đã thấy hai thân thể trần trụi cuốn lấy nhau.
Bà ta tức giận đến mức không nói nên lời, lập tức sai người kéo hai kẻ đó ra giữa phố, không một mảnh vải che thân, bắt họ diễu phố bêu danh.
Chưa dừng lại ở đó, bà ta còn đập phá toàn bộ căn nhà của ả kia, đập đến mức không còn gì nguyên vẹn.
Ả nhân tình của hắn sau đó cuốn sạch số bạc còn lại rồi bỏ trốn.
Tiền chưởng quỹ thì bị tiền trang sa thải, chưa kể người ta còn lục soát ra hàng loạt sổ sách bẩn thỉu của hắn.
Lúc ta nghe tin này, trong lòng không khỏi cảm thấy hả dạ.
Nhưng điều ta không ngờ là Tiền phu nhân—nay nên gọi là Hứa nương tử—lại tìm đến tận cửa nhà ta.
Vừa mở miệng đã nói thẳng:
“Ta biết bức thư kia là do ngươi viết, ta đã cho người điều tra rồi.”
Hứa nương tử nhìn ta, không vòng vo mà vào thẳng vấn đề:
“Tiền mỗ lần đó đúng là đã lừa bạc của ngươi, nhưng trong số ngân phiếu ngươi đổi, thực sự có một tờ giả, khoảng một hai lượng gì đó. Vì vậy, đáng ra ngươi không cần phải bồi thường nhiều như thế.”
Nói xong, bà ta lấy ra năm mươi lượng bạc đưa lại cho ta.
Chưa hết, bà ta còn đưa thêm mười lượng bạc, nói là bù đắp cho Chu thẩm và tiểu đệ vì lần trước bị đánh, cũng xem như là tiền bồi thường cho quán của ta bị đập phá.
Ta vội vàng xua tay từ chối:
“Hứa nương tử, chuyện này là do Tiền mỗ làm, chẳng liên quan gì đến bà, sao ta có thể nhận bạc của bà được? Hơn nữa, cũng không cần đến nhiều bạc như vậy.”
Bà ta chỉ cười nhẹ:
“Tiền trang này đứng tên ta, Tiền mỗ đã lợi dụng danh nghĩa tiền trang để lừa cô, đương nhiên là có liên quan đến ta. Quy định bồi thường mười lần do ta đặt ra, vậy nên ta phải bù lại cho cô.”
Ta kinh ngạc không thôi.
Không ngờ Hứa nương tử lại chính là chủ tiền trang này!
Sau khi bà ta rời đi, cha và Chu thẩm đều bảo ta cứ giữ bạc lại, không cần phải đưa cho họ.
Chu thẩm hỏi ta có định tiếp tục mở quán hoành thánh nữa không.
Mấy ngày nay ta đã nghĩ rất nhiều.
Nếu chỉ là một quầy nhỏ, một tháng buôn bán tốt cũng chỉ kiếm được hai lượng bạc. Nhưng nếu có thể mở rộng, thuê cửa hàng đàng hoàng, làm ăn lớn hơn, vậy thì lợi nhuận chắc chắn sẽ cao hơn rất nhiều.
Ta nói ra suy nghĩ của mình.
Cha ta lập tức đồng ý.
Tiểu muội cũng vui vẻ tiếp lời:
“Tỷ tỷ, bây giờ tỷ thuê cửa hàng đi, chờ buôn bán ổn định, tỷ có thể bán thêm nhiều món khác nữa. Muội sẽ giúp tỷ tìm đầu bếp, tỷ biết không, trong vùng này muội quen không ít người nấu ăn ngon lắm! Biết đâu sau này tỷ có thể mở hẳn một tửu lâu lớn luôn ấy!”
Ta bật cười—con bé đúng là dám nghĩ thật.
Ngày khai trương cửa hàng mới, quán đông nghịt khách, vô cùng náo nhiệt.
Rất nhiều khách quen đến chúc mừng.
Cha ta và Chu thẩm cười đến mức không khép miệng lại được.
Khi ta đang bận rộn, chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Hắn đứng giữa dòng người, không chút xa lạ mà giúp ta tiếp đón khách, lau bàn, bưng nước.
Chỉ là khí chất của hắn hoàn toàn không hợp với một tiệm ăn nhỏ như thế này, khiến không ít người phải ngoái nhìn.
Khi trời đã tối, tiểu đệ chạy đến đòi Đường Tam Lang dạy võ công, nhưng lập tức bị Chu thẩm và tiểu muội mỗi người một bên lôi đi.
“Nguyên Nguyên—”
Cha ta vừa gọi một tiếng thì đã bị Chu thẩm kéo đi mất.
Trước khi rời đi, Chu thẩm còn không quên cẩn thận đóng cửa lại, nhưng lại cố tình để một khe hở.
14.
“Nguyên Nguyên.”
“Tam ca.”
Chúng ta đồng thời gọi tên nhau, ánh mắt chạm nhau, rồi cùng bật cười.
“Nguyên Nguyên, xin lỗi muội, lần trước ta đột nhiên có việc gấp phải đi, chưa kịp nói với muội.”
Hắn nói rất nhanh, vành tai đã hơi ửng đỏ, dưới ánh đèn ấm áp trông lại càng nổi bật hơn.
“Tam ca, thời gian qua huynh đi đâu vậy?”
Đường Tam Lang lấy từ trong người ra một cuốn sổ nhỏ, đặt vào tay ta.
Hắn ra hiệu bảo ta lật xem.
Ta mở ra, nhìn lướt qua liền hiểu ngay—bên trong toàn là tư liệu điều tra về những vụ làm giả ngân phiếu trên thị trấn.
Những kẻ đứng sau đã bị bắt, chủ mưu chính là vị quan giám sát tài chính của địa phương.
Ta nắm chặt cuốn sổ, trong lòng thầm hiểu ra, thực ra từ lâu ta đã biết Tam Lang không phải người bình thường, có lẽ còn là thân thích của quan lớn trong triều.
“Huynh đến đây là để điều tra vụ án này sao? Huynh sắp rời đi rồi à?”
Tim ta đập nhanh hơn.
Hắn khẽ cười, lắc đầu:
“Không hẳn.”
“Trước khi được lệnh rời đi điều tra vụ này, ta đã xin hoàng thượng một ân huệ cuối cùng.”
“Ta tìm được một nơi yên bình bên bờ sông, muốn dẫn người ấy về nhà cùng ta.”
Ta không biết hắn đang nói đến ai, chỉ cảm thấy trong lòng có chút mất mát, như một quả hạnh xanh chưa kịp chín đã rơi mất.
“Vậy… huynh đã tìm thấy người đó chưa?”
“Rồi.”
“Nàng đang ở đâu?”
Tiếng pháo hoa bất ngờ nổ vang, lấn át mất câu trả lời của Đường Tam Lang.
Ta mở cửa nhìn ra ngoài, những đóa pháo hoa rực sáng trên bầu trời.
Hắn nghiêng người sát lại gần, giọng nói khẽ khàng bên tai ta:
“Nguyên Nguyên, ta đã tìm thấy rồi—người đó chính là muội.”
Tiếng pháo hoa xung quanh chợt như bị nén xuống, trong giây lát tất cả mọi âm thanh đều trở nên tĩnh lặng.
Ta nhất thời bối rối, vội vàng đưa tay xoa lên chóp mũi, quay người đi.
Sau lưng, giọng hắn vẫn văng vẳng:
“Nguyên Nguyên, ta chưa kịp nói lời từ biệt với muội. Ta sắp phải ra trận rồi.”
Chỉ là ta bước đi quá nhanh, nhất thời không nghe rõ câu cuối hắn nói là gì…
15.
Đường Tam Lang lại biến mất.
Tiểu đệ cũng không còn ở nhà nữa, chỉ để lại một mẩu giấy với vài dòng nguệch ngoạc:
[Cha, mẹ, tỷ tỷ, đệ theo Đường huynh đi nhập ngũ rồi! Đừng tìm đệ!]
Chu thẩm suýt nữa thì ngất xỉu, cả nhà hoảng loạn chạy khắp nơi tìm kiếm.
Tất cả những nơi có thể tìm đều đã tìm hết, nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng nó đâu.
Chu thẩm tức giận nghiến răng nghiến lợi:
“Thằng nhóc con này! Đợi nó về rồi xem ta có đánh gãy chân nó không!”
Tiểu muội còn chưa biết chuyện tiểu đệ mất tích, chạy từ ngoài về, thở hổn hển gọi ta:
“Tỷ! Tỷ! Tỷ đoán xem muội vừa gặp ai!”
Không chờ ta hỏi, con bé đã như hạt đậu nhảy nhót, tuôn ra một tràng:
“Vốn dĩ hôm nay là ngày Thái tử xuất chinh, muội chỉ muốn đi xem náo nhiệt, không ngờ lại gặp Tam ca!”
Cuộc chiến giữa triều đình Đại Chiêu và dị tộc lần này bùng nổ quá nhanh, chỉ trong chớp mắt, biên giới đã bị trấn giữ bởi hàng trăm vạn quân địch. Đây là trận chiến nguy cấp nhất kể từ khi Đại Chiêu lập quốc, cũng chính vì vậy mà cha và Chu thẩm mới lo lắng cho tiểu đệ đến thế.
Ta vội vàng dắt lừa đuổi theo.
Chạy suốt quãng đường dài, cuối cùng ta cũng đuổi kịp Đường Tam Lang ngoài thành.
Hắn mặc chiến giáp màu vàng sáng rực, khí chất uy nghi, hiên ngang đứng giữa vạn quân.
Thấy ta, hắn không nói một lời, chỉ lặng lẽ tách khỏi hàng ngũ, để những người khác tiếp tục hành trình.
“Tam ca, tiểu đệ đâu?”
Hắn quay đầu ra lệnh, chẳng mấy chốc đã có người đưa tiểu đệ ra.
“Tỷ, sao tỷ lại đuổi theo đây?”
“Tỷ đừng trách Tam ca… Là đệ nằng nặc đòi đi theo huynh ấy. Đêm đó đệ không ngủ được, thấy có người ngồi ngoài cửa nhà mình, đẩy cửa ra xem thì hóa ra là Tam ca. Huynh ấy nói sắp ra trận, muốn gặp tỷ lần cuối, nhưng tỷ quá mệt, ngủ mất rồi.”
Ta tức giận kéo đệ đệ về nhà: ” Chu thẩm và cha sắp lo đến chết rồi!”
Nhưng thằng nhóc này lại vùng khỏi tay ta, ôm chặt lấy Đường Tam Lang, đôi mắt long lanh, đáng thương nói:
“Tam ca! Tam ca! Huynh khuyên tỷ giúp đệ đi, đệ thật sự muốn bảo vệ giang sơn, muốn làm tướng quân!”
Ta tức giận đến mức không nói nên lời, chỉ cảm thấy tiểu đệ quá bướng bỉnh.
“Đệ mới mười một tuổi, ngay cả đao còn chưa cầm nổi, muốn đi tòng quân thì cũng phải đợi lớn thêm chút đã!”
“Tam ca! Tam ca! Tam ca—”
Thằng nhóc này bắt đầu giở trò mè nheo, ôm chặt eo Đường Tam Lang, dù ta kéo thế nào cũng không chịu buông.
Cuối cùng, vẫn là Đường Tam Lang mở lời:
“Nguyên Nguyên, muội cứ yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cho tiểu đệ, không để nó gặp nguy hiểm.
“Với độ tuổi này, nó cũng không phải trực tiếp xung phong ra chiến trường. Ta sẽ dạy nó, coi như là rèn luyện kinh nghiệm.”
Cộng thêm việc tiểu đệ liên tục van xin, ta cắn răng đồng ý. Chỉ là, ta thực sự không biết phải ăn nói thế nào với Chu thẩm khi về nhà.
Đệ đệ vừa nghe ta đồng ý liền hí hửng chạy ngay về hàng ngũ, đến một câu tạm biệt cũng không thèm nói, thật đúng là đồ vô lương tâm!
Chỉ còn lại ta và Đường Tam Lang.
“Nguyên Nguyên, xin lỗi. Ta không cố ý giấu muội thân phận của mình, chỉ là trước đây ta không biết phải nói với muội thế nào.”
“Ta là Thái tử Đại Chiêu, Đường Dần Chi.”
“Người muội đã từng cứu, chính là mẫu hậu của ta — Hoàng hậu Đại Chiêu.”
Ta chỉ cảm thấy da đầu tê dại, nhưng vẫn cố lấy dũng khí hỏi:
“Tam ca, huynh nghĩ thế nào về chuyện của chúng ta?”
Hắn nhìn ta, đôi mắt trong trẻo, giọng điệu kiên định vô cùng.
“Trận chiến này nếu ta thắng, ta sẽ trở về cưới muội, đón muội về phủ bằng phượng quan hà y.”
“Điện hạ, đã đến lúc lên đường rồi.”
Binh sĩ phía sau liên tục giục hắn, đây đã là lần thứ ba rồi.
Ta biết mình không thể giữ hắn lại, đành nói:
“Chuyện này vẫn chưa xong đâu, đợi huynh quay về rồi nói tiếp.”
Khóe môi Đường Dần Chi khẽ nhếch lên, sự căng thẳng trên gương mặt hoàn toàn tan biến.
Hắn xoay người lên ngựa, nhanh chóng lao về phía trước, hòa vào dòng quân đội.