Skip to main content

Bán Giang Yên Vũ

10:42 sáng – 09/02/2025

01.

Ta vốn định đi đến quầy hoành thánh, nhưng trên đường lại nhặt về một vị quý phụ sa cơ.

Toàn thân nàng nhuốm đầy má/u, hơi thở mong manh như sợi tơ.

Ta cõng nàng về nhà, lại vội vã mời đại phu đến chữa trị.

Trước khi rời đi, vị đại phu tốt bụng dặn dò ta đôi lời:

“Tiểu nha đầu nhà họ Từ, nhận tiền rồi lẽ ra ta không nên nói nhiều, nhưng nể tình quen biết lâu năm, ta nhắc ngươi một câu—đừng tự chuốc họa vào thân.

Ngươi nhìn người trong kia mà xem, da dẻ nõn nà, trên người toàn là lụa là gấm vóc, một chiếc trâm cài tùy tiện cũng có thể mua cả con phố của chúng ta. Đến nông nỗi này mà chẳng còn lấy một xu dính túi, chắc chắn là đã gây ra chuyện lớn.”

Ta vô cùng cảm kích, tiễn đại phu ra cửa.

Xách đèn dầu lại gần, tỉ mỉ quan sát gương mặt vị quý nhân nọ.

Trời cao ơi!

Sao trên đời lại có người đẹp đến vậy.

Còn đẹp hơn cả bức Quan Âm Bồ Tát treo trong sảnh nhà ta.

Càng nghĩ, ta càng thấy lời đại phu nói rất có lý, bèn nấu một bát cháo trứng rồi gõ cửa nhà ông ấy.

” Lâm đại phu, ngài có bộ y phục cũ nào không? Ta muốn tìm bộ nào đó cho vị quý nhân kia mặc, y phục nàng mặc quá bắt mắt rồi.”

Lão đại phu nheo mắt, vừa lục lọi trong rương vừa lầm bầm:

“Không lấy đồ của Chu thẩm mà mặc vào là được, cần gì phải phiền phức như vậy?”

“Nhưng Chu thẩm không có nhà, ta động vào đồ của bà ấy không hay lắm.”

Chu thẩm là kế mẫu của ta, mấy ngày trước cha ta vừa dẫn bà cùng tiểu đệ, tiểu muội về nhà ngoại thăm họ hàng.

Cầm được y phục, ta lập tức chạy như bay về nhà, thay cho vị quý nhân kia.

Sau đó, ta cẩn thận nấu thuốc, ngày ngày kiên trì đút nàng uống. Nhưng dù thế nào, nàng vẫn mãi chưa tỉnh lại…

 

02.

Mấy ngày sau, Chu thẩm cùng tiểu đệ, tiểu muội cuối cùng cũng trở về.

Cha ta vì nhận một công việc gấp nên chưa về kịp.

Từ xa, ta đã nghe thấy giọng tiểu đệ, tiểu muội gọi ầm lên:

“Tỷ! Tỷ! Tỷ! Quán hoành thánh của tỷ sao lại đóng cửa vậy? Nghe nói mấy ngày nay tỷ không mở hàng!”

Hai đứa đứng ngoài gõ cửa, đợi ta đồng ý mới bước vào.

Vừa vào nhà, nhìn thấy người đang nằm trên giường, cả hai giật nảy mình.

“Tỷ! Đây là ai vậy?”

Chu thẩm là người bước vào sau cùng.

Bà đã sớm nghe ngóng chuyện từ miệng Lâm đại phu, nên vừa thấy ta, sắc mặt đã trầm xuống, giọng điệu không mấy vui vẻ:

“Nhà chúng ta đâu phải dư dả gì, con nhặt một kẻ ăn mày về làm gì?”

Ta ngẩn ra: “Kẻ ăn mày?”

“Đúng vậy, Lâm đại phu nói con nhặt một kẻ ăn mày về nhà.”

Chu thẩm bước tới hai bước, quan sát người nằm trên giường từ đầu đến chân, ánh mắt có chút đánh giá.

“Sao mà trông đẹp thế?”

Lâm đại phu không hề nói gì về thân phận của nàng, ta cũng không tiện giải thích, chỉ đành thuận theo lời của Chu thẩm mà đáp:

“Chỉ là thấy nàng nằm ngoài đường, bị thương nặng, nếu không cứu thì chắc chắn không sống nổi.”

“Bị thương?”

“Vậy con mời Lâm đại phu đến khám mất bao nhiêu tiền?”

Chu thẩm nhìn ta chằm chằm.

Ta có chút chột dạ, cúi thấp đầu, giơ ra năm ngón tay.

“Năm lượng bạc?!”

Chu thẩm kinh hãi, giọng bỗng cao lên, vỗ ngực, hít sâu một hơi để trấn tĩnh.

“Từ Nguyên Nguyên, con lá gan lớn quá rồi đấy! Một tháng bán hoành thánh chưa chắc kiếm được hai lượng bạc, vậy mà lại tiêu năm lượng bạc để mời đại phu cho một kẻ ăn mày?!”

“Đúng là phí phạm!”

Chu thẩm vốn là người tiết kiệm, một đồng bạc cũng phải chia ra làm hai mà tiêu, ngay cả quần áo cũ giặt đến bạc màu cũng không nỡ bỏ.

Ta cười nịnh nọt, nói:

“Chu thẩm, số bạc này là tiền con tự kiếm được, sau này con nhất định có thể kiếm lại mà.”

“Kiếm cái gì mà kiếm! Cái tên Lâm đại phu chế/t tiệt kia, chắc chắn lại giở thói cũ, hét giá trên trời rồi!”

Chu thẩm dứt lời, liền xoay người chạy đến tìm Lâm đại phu để lý luận, cho rằng ông ta thấy ta còn nhỏ nên cố ý lừa tiền.

 

03.

“Tỷ, vị kia tỉnh rồi!”

Tiểu muội nằm sấp bên giường, đôi mắt dán chặt vào người trên giường, không hề chớp lấy một cái.

Vừa thấy nàng tỉnh lại, nàng lập tức báo tin cho ta.

Ta vội vàng ra hiệu cho tiểu đệ, tiểu muội lui ra ngoài.

Sau đó, ta lấy đồ đạc của vị quý nhân từ dưới gầm giường ra, đặt trước mặt nàng, rồi nói:

“Phu nhân, người yên tâm, ta chưa hề động đến đồ của người. Chỉ là nhà ta không phải gia đình quyền quý, sợ gây ra chuyện phiền phức nên mới thay cho người một bộ y phục bình thường.”

Quý phu nhân mím môi, khẽ gật đầu, cảm kích nói:

“Đa tạ cô nương.”

Mải trò chuyện với nàng, lúc này ta mới nhớ ra nàng đã nhịn đói mấy ngày.

Ta vội vàng đi vào bếp nấu một bát cháo, khuấy thêm hai quả trứng, rắc chút đường rồi mang đến cho nàng.

Sau khi ăn xong, nàng mới nói cho ta biết nàng họ Trịnh.

Nàng muốn tặng ta một chiếc vòng tay làm vật tạ ơn, nhưng ta từ chối.

Đúng lúc này, Chu thẩm đẩy cửa bước vào.

Bà ném một túi bạc vào tay ta, giọng điệu vẫn lạnh lùng như cũ:

“Hàng xóm bao nhiêu năm, vậy mà lão Lâm vẫn dám lừa con. Thuốc trị thương chỉ đáng giá ba lượng bạc, vậy mà hắn lại lấy của con đến năm lượng. Ta vừa đi đòi lại cho con rồi.”

Ta sờ vào túi tiền, bên trong không chỉ có ba lượng bạc.

Lúc này, tiểu muội thò đầu ra từ phía sau Chu thẩm, miệng còn nhai nhồm nhoàm gì đó, nói:

“Tỷ, hai lượng bạc còn lại là của mẹ đưa cho tỷ đấy. Mẹ nói trong nhà có tiền, tỷ không cần bỏ tiền ra. Còn hai lượng khác là tiền tiêu vặt mà ông ngoại cho, muội với đệ cũng có phần, ông bảo mẹ đưa cho tỷ.”

“Ông ngoại còn mua quần áo mới cho muội và tiểu đệ, mẹ cũng mang về một bộ cho tỷ nữa.”

Nói đến đây, tiểu muội bỗng chần chừ, giọng điệu có chút chột dạ:

“Có điều…

“Ông ngoại gửi chút quà vặt cho tỷ, nhưng muội đói quá nên lỡ ăn mất rồi… Tỷ, xin lỗi nhé!”

Chu thẩm vừa nghe vậy, lập tức nhéo tai con bé, nghiến răng nghiến lợi:

“Bảo sao nhất định đòi đi cùng ta! Hóa ra là muốn ăn vụng đồ của tỷ con!”

Bà xách nó như xách gà con, chưa đầy một lát sau, trong nhà đã vang lên tiếng khóc thét của tiểu muội.

Tiểu đệ đứng bên cạnh cũng vô duyên vô cớ bị vạ lây.

Quý phu nhân trông thấy cảnh tượng này, trong mắt tràn đầy ngưỡng mộ, cảm khái nói:

“Nguyên Nguyên, mẹ kế của ngươi đối xử với ngươi thật tốt.”

Ta gật đầu.

Cha ta là tiêu sư, còn Chu thẩm là một thêu nương.

Tuy nhà không quá giàu có, nhưng cũng không thiếu thốn gì.

Số bạc ta kiếm được từ quán hoành thánh đều được ta để dành.

Ta từng định góp chút tiền vào tiền chợ trong nhà, nhưng Chu thẩm lại không nhận.

Bà nói: “Số tiền cha con gửi về mỗi tháng vốn dĩ là để mẹ con ta chi tiêu, con không cần phải nộp tiền cho nhà. Số tiền con kiếm được, thì cứ giữ lại mà dùng.”

 

04.

Chu thẩm tuy không hài lòng với việc ta cứu vị quý phu nhân, nhưng cũng chỉ trợn mắt phồng má mà thôi.

Dù ngoài miệng chê trách, nhưng sau khi trở về, bà không để ta động tay vào việc sắc thuốc cho nàng, còn chủ động giúp ta bôi thuốc cho nàng.

Dần dần, mọi người trong nhà cũng quen thuộc với nàng hơn.

Vết thương của quý phu nhân ngày một hồi phục, nàng cũng chủ động tìm việc để làm trong nhà.

Chỉ là da thịt nàng quá mỏng manh, vừa mới quét sân một lát, trên tay đã phồng rộp lên hai vết.

Chưa kể đến chuyện cho gà, cho vịt ăn, nàng căn bản không làm nổi.

Ta biết nàng ở nhờ trong nhà nên có phần ngại ngùng, muốn làm chút gì đó để báo đáp.

Thế là ta chủ động nói:

“Phu nhân, nếu người thực sự thấy ngại, vậy giúp ta gói hoành thánh đi.”

Việc gói hoành thánh không phải chuyện khó, chỉ cần đặt nhân vào vỏ bánh, gập lại rồi bóp chặt là được.

Nàng gật đầu, khẽ cười:

“Được thôi, ta nằm liệt giường bao lâu nay, ăn không biết bao nhiêu bát hoành thánh của ngươi. Ngươi đúng là có tay nghề…”

Nàng ngừng lại một chút, rồi chân thành nói:

“So với tất cả những bát hoành thánh ta từng ăn qua, hoành thánh của ngươi là ngon nhất.”

Chúng ta vừa nói chuyện, vừa gói hoành thánh.

Không biết từ khi nào, tiểu đệ, tiểu muội đã chạy tới, mỗi đứa cầm trên tay mấy xâu kẹo hồ lô, chia cho ta và quý phu nhân mỗi người một xâu.

Tiểu muội lén lút ghé vào tai ta, khẽ hỏi:

“Tỷ, vị này từ đâu tới vậy? Định ở nhà chúng ta bao lâu?”

Ta hạ giọng đáp:

“Là người chạy nạn, cũng là một kẻ đáng thương, cứ để nàng ở lại trước đã.”

Thực ra, ta cũng không rõ thân phận của nàng, nàng không muốn nói, ta cũng không gặng hỏi.

Ta lấy từ trong hộp tiền mấy đồng đưa cho tiểu đệ, tiểu muội, bảo hai đứa ra ngoài chơi.

Bất ngờ, quý phu nhân lại hỏi ta:

“Nguyên Nguyên, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

Ta đang mải gói hoành thánh, không ngẩng đầu lên, tùy tiện đáp:

“Mười bốn.”

Nàng thoáng trầm ngâm, rồi thử dò hỏi:

“Mười bốn rồi à? Vậy trong nhà đã định hôn ước cho ngươi chưa? Ta nghe nói nữ nhi trong dân gian đều thành thân sớm.”

Ta lắc đầu, bình thản đáp:

“Chu thẩm nói thành thân sớm không tốt, cơ thể còn chưa phát triển xong mà đã làm dâu nhà người khác thì quá khổ sở. Bà bảo sẽ giữ ta lại thêm hai năm nữa.”

Quý phu nhân nghe vậy thì gật đầu khen ngợi, cũng không tiếp tục chủ đề này nữa.