Skip to main content

Bạn Cùng Bàn Năm Ấy Là Anh

2:58 chiều – 27/06/2025

9.

Xe đậu ở bãi ngoài trời.

Thẩm Xác bảo tôi đứng chờ, anh đi lấy xe đến đón.

Tôi ngại ngùng, không muốn để anh vất vả một mình, liền chạy theo.

Mưa không chỉ to mà còn có gió.

Đến được chỗ xe thì tôi đã ướt sũng từ đầu tới chân.

Vừa ngồi vào ghế, Thẩm Xác vội lục tìm khăn giấy.

Tôi không rời mắt khỏi chiếc áo thun ướt đẫm dính sát người anh.

“Một múi, hai múi…”

Hai tờ giấy trắng tinh được đưa đến trước mặt tôi.

“Em đang đếm gì vậy?”

“Bụng… bụng sáu múi…”

Tôi buột miệng, rồi lập tức giật mình nhận ra.

Thẩm Xác chẳng ngại chút nào, còn cố tình vươn tay ra sau ghế.

Chiếc áo thun ướt ép sát cơ thể, lộ rõ sáu múi rắn chắc và hai điểm hồng nổi bật.

Thân hình như bước ra từ truyện tranh, cộng thêm gương mặt hoàn hảo.

Tôi không kìm được, “ực” một cái, nuốt nước bọt.

Thật mất mặt.

Khóe môi Thẩm Xác khẽ nhếch.

“Nhìn trước rồi mới tính tiền, cũng công bằng mà, đúng không?”

“Cái… gì cơ?”

Tôi còn chưa hiểu thì Thẩm Xác đã đưa tay giữ cằm tôi, hôn xuống.

Ban đầu chỉ là môi chạm môi, nhẹ nhàng thử thăm dò.

Tôi đặt tay lên vai anh, định đẩy ra, nhưng không hiểu sao lại thành vòng tay qua cổ.

Như được cổ vũ, Thẩm Xác dùng đầu lưỡi tách răng tôi ra, cuốn lấy mọi hơi thở.

Không khí trong xe nóng lên rõ rệt.

Ngụm rượu ban nãy như lan tỏa khắp người, khiến chân tay tôi mềm nhũn.

Nụ hôn của Thẩm Xác càng lúc càng cuồng nhiệt, như muốn nuốt chửng tôi.

Tôi không kiềm chế được, khe khẽ rên rỉ.

Sắp không thở nổi nữa rồi, tôi còn chưa biết cách lấy hơi.

Cuối cùng, anh mới “ban ơn” rời đi, nhưng vẫn không rời khỏi người tôi.

Giọng nói trầm thấp thì thầm bên tai:

“Kiều Nhan, em có biết mình bây giờ đẹp đến mức nào không?”

Hơi thở nóng hổi phả vào vành tai.

Ngực anh áp chặt vào tôi, khiến từng tấc da thịt đều run rẩy.

“Thẩm Xác…”

Tiếng thông báo tin nhắn vang lên không ngớt.

Không cần nhìn cũng biết — mẹ tôi lại nhắn rồi, còn thêm cả tin thoại.

Thẩm Xác hơi lùi ra, liếc màn hình.

“Không trả lời mẹ em được à?”

Tôi vừa xấu hổ vừa tức giận, siết chặt điện thoại, nhấn tắt nguồn.

Ngoan ngoãn hơn hai mươi năm, một lần buông thả thì đã sao?

Cảm giác vừa rồi quá tuyệt, tôi còn muốn tiếp tục.

Nếu Thẩm Xác hỏi có muốn anh đưa về không…

Tôi nên trả lời sao?

Nói không về liệu có quá chủ động? Nhưng tôi thật sự muốn được hôn tiếp…

Tôi lại bắt đầu vật lộn trong đầu.

Thẩm Xác bật cười khẽ, rồi lại đè người xuống.

Tôi nhắm mắt, chỉ cảm thấy trước ngực hơi lạnh.

Hả?

Anh cúi xuống, nhẹ nhàng kéo dây an toàn, cài giúp tôi.

“Về nhà anh.”

Không phải câu hỏi.

Thẩm Xác biết rõ tôi muốn gì lúc này.

10.

Căn hộ cao cấp giữa trung tâm thành phố, có cửa sổ sát đất và cả một bức tường đầy rượu.

Nơi mà cả đời này tôi cũng không mua nổi — là nhà của Thẩm Xác.

Tôi cởi giày, chân trần bước lên sàn gỗ, luống cuống không biết làm gì.

Thẩm Xác bế tôi đặt lên sofa, lấy máy sấy tóc ra sấy cho tôi.

Ngón tay anh luồn qua tóc tôi một cách chậm rãi, không chỉ là sấy, mà như đang vuốt ve, trêu chọc.

“Đừng vội, tóc ướt sẽ dễ bị cảm.”

Tôi lắp bắp:

“Em… em không vội…”

Thẩm Xác lại cười:

“Thật không vội? Cũng đúng, đêm còn dài mà…”

Vừa nói, anh vừa kéo khóa váy tôi từ phía sau lưng.

Ngón tay lạnh lẽo lướt qua sống lưng, khiến cả người tôi run rẩy như bị điện giật.

“Người cũng phải sấy cho khô, kẻo cảm lạnh.”

Giọng anh khàn đặc, mang theo ham muốn không thể che giấu.

Tôi cảm thấy có điều gì sắp xảy ra, vừa sợ lại vừa mong đợi.

Cố ra vẻ bình tĩnh hỏi:

“Đây là yêu cầu anh thắng cược à?”

Nụ hôn của Thẩm Xác dày đặc rơi lên cổ tôi, rồi dần dần trượt xuống.

“Không phải. Cho nên… nếu em không thích, có thể từ chối.”

Từ chối thế nào được?

Tôi chẳng thể từ chối nổi, chỉ nghe giọng anh thôi đã mềm nhũn cả người.

Lần đầu tiên trong đời tôi đứng trước cửa sổ sát đất ngắm cảnh đêm.

Thật sự rất đẹp.

Chỉ là da chạm vào cửa kính hơi lạnh.

Sau lưng còn có một người đàn ông mạnh mẽ, khiến cả bầu trời đầy sao ngoài kia như bị anh phá tan từng mảnh.

11.

Ký ức cuối cùng của tôi chỉ dừng lại ở khoảnh khắc Thẩm Xác bế tôi như bế một chú gấu koala, hai tay đỡ lấy đùi, từng bước đưa tôi vào phòng tắm.

Không biết đã ngủ bao lâu, tôi khẽ nhấc chân lên.

Một cơn đau âm ỉ nơi gốc đùi khiến tôi tỉnh hẳn.

Trời vẫn chưa sáng.

Thẩm Xác đang ngủ nghiêng, ngủ rất say.

Nửa gương mặt vùi trong chiếc gối mềm, hàng mi dài, sống mũi cao, đôi môi hơi cong.

Gương mặt thật khiến người ta động lòng.

Một tay anh vẫn đặt trên ngực tôi.

Trong lúc mơ màng, các ngón tay anh còn khẽ bóp nhẹ, khiến tôi cứng đờ cả người.

Tôi cẩn thận rón rén ngồi dậy, tìm điện thoại, bật nguồn.

Không ngoài dự đoán — hơn 99 tin nhắn chờ.

Ngoài mẹ tôi, còn một nhóm chat.

Lúc đó tôi mới sực nhớ: là nhóm bạn của Thẩm Xác hôm qua thêm tôi vào.

Tôi quên bật chế độ “không làm phiền”.

Tò mò mở nhóm ra xem.

Chắc họ gửi sau khi tan tiệc.

【Lão Thẩm đi đâu rồi? Đang uống vui mà đột nhiên biến mất?】

【Đi đưa cô gái đó về nhà rồi, giờ chắc đang… hề hề hề…】

【Đừng đoán mò, bao nhiêu năm rồi, các người thấy Thẩm Xác rung động vì ai chưa? Gái theo đầy mà cậu ấy đều từ chối, nói là chưa quên được mối tình đầu thời học sinh đấy.】

【Bác sĩ Thẩm của chúng ta đúng là thuần khiết, cuối cùng chắc cũng chỉ có chị Lục Linh mới “bắt” được cậu ấy thôi.】

【@Thẩm Xác @Lục Linh, chờ thiệp cưới của hai người nha!】

Lục Linh: 【Mấy người im hết đi, cô gái rụt rè ấy cũng ở trong nhóm đấy.】

Tôi lặng lẽ rời khỏi nhóm chat.

Mối tình đầu mà đến giờ vẫn khiến một người xuất sắc như Thẩm Xác không thể quên được — rốt cuộc là người thế nào?

Chắc chắn không thể là kiểu người như tôi: rụt rè, tự ti, mờ nhạt.

Thẩm Xác với tôi, có lẽ chỉ là một phút bốc đồng.

Một đêm qua đường, trong xã hội này cũng chẳng lạ gì.

Huống chi được một người như Thẩm Xác “qua đường” cùng — tôi lời quá còn gì.

Ngoài cửa sổ, ánh dương đang dần lên.

Trời sáng rồi, giấc mơ cũng nên kết thúc.

Tôi gấp gọn hai chiếc váy Thẩm Xác mua hôm qua, để lên sofa.

Tìm lại bộ hoodie và quần thụng của mình trong túi đồ, mặc vào rồi bắt xe về nhà.

12.

Vừa mở cửa nhà, tôi bị mẹ dọa cho hết hồn.

Bà ngồi ở cửa, tóc rối, mặt mày nhăn nhó giận dữ.

“Con đi đâu suốt đêm qua hả? Sao không nghe máy? Cả đêm không về nhà, giỏi quá rồi đấy, Kiều Nhan!”

Tôi cúi đầu, không muốn cãi nhau.

Sau một đêm mệt mỏi, giờ tôi chỉ muốn ngủ. Lát nữa còn phải đi làm.

Nhưng mẹ không buông tha, giọng the thé vang dội cả căn hộ.

“Con gặp thằng đàn ông hư hỏng nào rồi phải không? Trả lời mẹ đi, Kiều Nhan!”

Tôi không nhịn được nữa, bật lại:

“Vừa bắt con lấy chồng vừa không cho con quen ai, mẹ bị gì vậy?”

Mẹ trợn tròn mắt.

“Mẹ bị gì? Mẹ tức đến phát điên vì con đấy! Con biết nhìn người không? Nhỡ đâu gặp phải loại như ba con thì đời con coi như xong! Mẹ chính là ví dụ!”

Nói rồi bà bắt đầu khóc.

“Con hồi nhỏ ngoan lắm mà, sao càng lớn càng bướng? Mẹ vì con mà sống một mình sau ly hôn đến tận bây giờ. Mẹ tất cả là vì con thôi, con hiểu không? Mẹ làm sao có thể hại con được chứ…”

Lại là câu cửa miệng: “Mẹ làm vậy là vì con.”

Từ nhỏ đến lớn tôi nghe không biết bao nhiêu lần.

Có lẽ đêm qua đã cho tôi chút dũng khí.

Tôi đáp:

“Mẹ vì con, nhưng lúc nào cũng đè nén con, khiến con tự ti, khiến con thấy bản thân chẳng xứng đáng với bất kỳ điều gì.”

Mẹ nghẹn ngào:

“Con không hiểu, phụ nữ mà quá mạnh mẽ thì không có kết cục tốt đâu. Mẹ chính là ví dụ. Con chỉ cần tìm được một người đàn ông tốt, thế là đủ.”

Tôi bật cười:

“Người đàn ông tốt mà mẹ nói chính là cái gã hói đầu nói nhảm về ngực con trong buổi xem mắt hôm đó à?”

Mẹ tôi thở dài:

“Con gái à, mấy người quá ưu tú thì con không giữ được đâu, bản thân mình cũng chẳng xứng với họ…”

Lại nữa rồi.

Tôi không đáp, đi thẳng vào phòng, khóa cửa lại.

Hiện thực sau giấc mộng thật tệ.

Tôi bất giác nhớ Thẩm Xác.

Điện thoại rung lên, là tin nhắn từ anh.

【Em đi rồi à?】

Tôi đáp:

【Về nhà rồi, lát nữa còn phải đi làm.】

【Không có gì muốn nói sao?】

Tôi nghĩ một lúc.

【Không sao đâu, người lớn với nhau đều hiểu mà haha. Gặp lại vẫn là bạn, vụ cá cược em không lật kèo đâu.】

Đó là câu trả lời tử tế nhất tôi có thể nghĩ ra.

Tin nhắn vừa gửi đi, Thẩm Xác lập tức trả lời lại.

Anh nói:

【Anh thích em.】

Tôi từng đọc đâu đó: “Người tự ti nhạy cảm cần một người yêu dám chơi ‘đòn trực diện’.”

Giờ người đó xuất hiện rồi. Nhưng tôi chỉ thấy sợ.

Tôi rất muốn hỏi:

Nếu mối tình đầu của anh quay lại, anh có bỏ rơi em không?

Còn Lục Linh xinh đẹp như thế, anh thật sự không có cảm tình gì sao?

Nhưng tôi không dám hỏi.

Sợ bị ghét, bị thấy phiền.

Tôi lúc nào cũng nghĩ quá nhiều, nhạy cảm, mâu thuẫn, lúc nào cũng trong trạng thái lo được lo mất.

Làm sao một người như Thẩm Xác có thể thích kiểu con gái như tôi chứ?

Chắc chỉ là hứng thú nhất thời thôi.

Tôi run tay gõ từng chữ từ chối.

【Em không thích anh, Thẩm Xác. Chúng ta không hợp.】

Sau đó như một kẻ hèn nhát, tôi chặn anh trên WeChat.