Ngoại truyện – Cố Kinh Niên
Sau khi rời khỏi buổi hòa nhạc chia tay của Kỷ Quan Trần, Cố Kinh Niên gặp lại Lê Hân.
Cô ta đã ly hôn, còn mất đi đứa con thứ hai.
Cô ta điên cuồng nhìn chằm chằm vào Cố Kinh Niên, chất vấn anh ta:
“Rõ ràng anh đã nói anh cần em nhất, tại sao bây giờ anh lại không cần em nữa?”
Cố Kinh Niên vốn đã chán ghét cô ta lắm rồi, lúc này nhìn thấy vẻ điên cuồng của cô ta, lại càng thêm ghê tởm.
Thậm chí anh ta còn bảo vệ sĩ chặn họ lại, lạnh lùng nói:
“Tự bản thân Lê Hân cô xem mình bây giờ ra sao chưa? Cô không phải là nữ cường nhân đó sao? Tại sao cô lại không giống Tô Miên chứ?”
Lê Hân bị anh ta châm chọc, khóc lóc nói: “Lúc trước anh cũng nói Tô Miên như vậy phải không? Cố Kinh Niên ơi Cố Kinh Niên, anh vẫn chưa hiểu tại sao anh lại thua Kỷ Quan Trần sao?”
“Thực ra anh và em cùng một loại người, chúng ta đều chỉ yêu bản thân mình hơn tất cả, luôn muốn người khác thay đổi. Nhưng trên thực tế, không ai trên thế giới này sinh ra là để hy sinh vì chúng ta.”
“Khi Tô Miên yêu anh, anh không biết trân trọng. Bây giờ anh đã mất cô ấy rồi, đó là do anh đáng đời!”
Lời nói của Lê Hân Cố Kinh Niên đương nhiên hiểu.
Khi anh ta biết thân thế của Nhu Nhu, khi anh ta vì sự nghiệp của nhà họ Cố, lựa chọn cúi đầu trước Kỷ Quan Trần, anh ta đã hiểu những điều này.
Chỉ là anh ta hiểu, nhưng không có nghĩa là anh ta có thể chấp nhận việc Lê Hân dùng cách này để vạch trần.
Anh ta hận Lê Hân, nhưng anh ta càng căm hận bản thân mình mù quáng ngày trước.
Hận mình không nhận ra tình yêu của Tô Miên.
Càng hận mình chỉ biết lợi dụng, chỉ thấy Lê Hân là tốt nhất.
Bây giờ, Tô Miên không cần anh ta nữa.
Vậy thì anh ta cũng không cần để Lê Hân được sống tốt.
“Lê Hân ạ, tôi sẽ cho người đưa cô vào tù. Vụ án trốn thuế cô tham gia, cũng nên giải quyết rồi.” Cố Kinh Niên lạnh lùng nói.
Quyết định này đã triệt để chọc giận Lê Hân, không biết cô ta lấy đâu ra một con dao, điên cuồng đâm vào người Cố Kinh Niên.
“Tôi đã bất hạnh, anh cũng đừng hòng hạnh phúc!”
Cố Kinh Niên sờ vào vết máu trên người, đột nhiên nhớ đến Tô Miên.
Khi họ ở bên nhau, ngay cả khi tay bị chảy xíu máu, Tô Miên cũng rất đau lòng.
Nhưng bây giờ, cô gái đau lòng vì anh ta không còn thuộc về anh ta nữa rồi.
Ngoại truyện – Kỷ Quan Trần
Kỷ Quan Trần có một bí mật.
Ngay cả khi đã có hai đứa con với Tô Miên, anh vẫn chưa nói với cô.
Thực ra từ năm hai mươi tuổi, anh đã thích Tô Miên rồi.
Lúc đó họ còn là bạn học.
Anh không may bị thương trên sân bóng rổ, bị căng cơ, là Tô Miên chạy đến giúp anh xoa bóp.
Anh vốn là người rất chậm chạp trong chuyện tình cảm nhưng sau khi được gặp Tô Miên, anh đã hoàn toàn thay đổi.
Anh không kìm được mà lén quan sát Tô Miên, nhìn cô trở thành sinh viên tốt nghiệp xuất sắc nhất, lại học lên thạc sĩ ở trường.
Lúc đó anh biết mẹ của Tô Miên là người nghiêm khắc, thích những người đàn ông thành đạt.
Vì vậy, anh mới chiều theo sở thích của bà vào đoàn phim mà mẹ Tô Miên thích để đóng phim.
Ban đầu, anh định đợi bộ phim ra mắt rồi đích thân tìm mẹ Tô Miên, trước tiên là chinh phục mẹ vợ.
Nhưng không ngờ, ngày anh đóng máy lại là ngày cưới của Tô Miên và Cố Kinh Niên.
Chỉ trời mới biết lúc đó anh đau khổ đến mức nào.
Anh uống rượu say khướt, đứng dưới lầu nhà Tô Miên, canh giữ suốt một đêm.
Cuối cùng anh cũng không thể tìm được lý do để từ bỏ.
Vì vậy, anh tiếp tục cố gắng trong giới giải trí.
Anh tự nhủ, chỉ cần được công chúng biết đến, anh có thể bước vào tầm mắt của Tô Miên bất cứ lúc nào.
Ngay cả khi không thể làm chồng cô thì dùng cách này để ở bên cô cũng tốt.
Điểm mấu chốt là khi anh và ba mình tham dự tiệc.
Anh thấy Cố Kinh Niên ôm eo Lê Hân cố ý nói bóng gió rằng đứa con trong bụng cô ta là của anh ta.
Lần đó, Kỷ Quan Trần chỉ muốn lao lên đấm Cố Kinh Niên một cú.
Nhưng ba anh đã ngăn anh lại, nói với anh rằng, nếu muốn hạnh phúc, trước tiên hãy để kẻ thù phát điên.
Nhưng anh còn chưa kịp ra tay đối phó với Cố Kinh Niên thì đối phương đã chọc giận Tô Miên, khiến cô bỏ đi.
Khi anh biết Tô Miên đã đến Harvard, anh lập tức nhờ ba mình đầu tư vào một bộ phim truyền hình được quay ở nước ngoài.
Mỗi lần anh gặp Tô Miên, có vẻ như là vô tình nhưng thực ra đều là anh cố ý sắp đặt.
Thậm chí, những phóng viên ngày đầy tháng con của Cố Lạc Lạc, cũng là do ba anh cố ý đưa từ trong nước đến.
Anh chỉ không dám đợi thêm nữa, sợ Cố Kinh Niên phản ứng lại, quay về cướp Tô Miên.
May mắn thay, mọi sự tính toán đều đáng giá.
Anh thực sự đã có được cô ấy rồi.
“Hửm, Kỷ Quan Trần, sao anh vẫn chưa ngủ vậy?”
Nửa đêm, Tô Miên mơ màng nhìn thấy Kỷ Quan Trần đang xem máy tính xách tay, vô thức ôm lấy eo anh.
Kỷ Quan Trần cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, giọng khàn khàn nói:
“Chị à, bây giờ thì—— ngủ thôi!”