Skip to main content

Nam Phụ Thâm Tình Là Ba Tôi

9:18 sáng – 28/06/2025

1.
Tôi xuyên vào một tiểu thuyết ngôn tình sến súa, hệ thống bắt tôi phải cứu nam phụ yêu đơn phương si tình.

Trong nguyên tác miêu tả anh ta:
“Dung mạo tuấn tú, khí chất nho nhã, cử chỉ toát lên sự lãng mạn của đàn ông trưởng thành.”

Tôi nhìn thằng nhóc tóc vàng chóe, đeo dây chuyền sắt cổ lỗ sĩ trước mặt, hít một hơi.

Có gì đó sai sai…

Đang lúc do dự, anh ta trước mặt đã mất kiên nhẫn:
“Nhóc con nhà ai? Cản đường ông đây làm gì?”

Tôi giật bắn người.
Xuyên qua một tuần, tôi chưa từng được ăn no.

Đây là khu ổ chuột, nhà nào cũng nghèo rớt mồng tơi.

Tôi lại là con gái, gặp may mắn lắm mới được cho nửa cái bánh bao.

Bụng đói cồn cào, nghĩ càng thêm tủi thân.
Tôi mím chặt môi, rồi bỗng oà khóc nức nở.

Tiêu Doanh đứng hình.
“Ơ đệt, anh có mắng nhóc đâu mà khóc?”

Thấy tình hình không ổn, anh ta quay đầu bỏ đi.

Tôi vội lau nước mắt, chạy theo như con vịt nhỏ.

Tiêu Doanh rẽ trái, tôi liền bám trái.

Anh ta giả vờ ngắm bức tường tróc vữa, tôi đứng bên chân nhìn lên đầy thảm thiết.

Tiêu Doanh nghiến răng ngồi xổm xuống, dây chuyền sắt loảng xoảng.
“Nói đi, nhóc muốn gì?”
Tôi xoa bụng đói: “Con… đói.”

Anh ta móc túi hồi lâu, rồi đau đớn móc ví mua cho tôi cây xúc xích.

Ăn xong, tôi lại tiếp tục nhìn anh ta đầy mong đợi.
“Ăn xong rồi còn theo làm gì? Anh cảnh cáo nhóc, theo nữa là đ//ánh đấy!”

Tiêu Doanh giơ nắm đ//ấm dọa, xoay lưng bỏ đi.

Thấy anh ta thật sự không quay đầu, tôi hoảng hốt hét lên:
“Cha ơi!”

Tiêu Doanh suýt nữa ngã dúi.Tôi lập tức chạy theo bám riết.
“Cha đừng bỏ con…”

Anh ta đi nhanh hơn.

Tôi đành ráng sức đuổi theo:
“Con ăn ít lắm! Đừng bỏ con!”

Dân tình xung quanh bắt đầu xì xào chỉ trỏ.
Tiêu Doanh mặt mũi xanh lè thét lên:

“Không phải! Anh không phải cha nhóc!”

Anh ta tức giận đến mức tự chỉ vào mặt mình nói:
“Ông đây mới mười tám thôi!”

Kết quả, ánh mắt mọi người từ nghi ngờ biến thành khinh bỉ.

2

Tiêu Doanh kéo tôi đi một mạch,

đoán chừng khu này anh sẽ không quay lại nữa.

Tôi nắm chặt bàn tay gầy gò, xương khớp rõ ràng kia, không dám buông ra chút nào.

Tìm được Tiêu Doanh với tôi thật sự chẳng dễ dàng gì.

Khi đó cái hệ thống chết tiệt chỉ đưa cho tôi một tấm ảnh và bảo thay đổi kết cục của anh ta.

Không biết sai ở khâu nào, đến nơi thì tôi đã mang dáng vẻ một đứa bé ba tuổi,

ngay cả nhận thức cũng bị ảnh hưởng bởi thân xác này.

Tôi vừa phải trốn bọn buôn người, vừa lần mò từng nhà tìm Tiêu Doanh.

Không ngờ cuối cùng cũng tìm thấy—

Nhưng lại chẳng giống như hình tượng trong truyện chút nào.

Lúc này đây, tôi hoàn toàn mù tịt về thế giới này.

Trải qua bao nhiêu sợ hãi, tôi thà chết cũng không buông tay anh ta nữa.

“Nhẹ chút đi, nhóc con, sao sức nhóc lớn dữ vậy hả?”

Tiêu Doanh cử động mấy ngón tay.

Tôi lúc này mới nhìn rõ,

tay anh bị tôi bóp đến đỏ bầm, mấy ngón trắng bệch cả ra.

Tôi ngại ngùng cúi đầu, nghĩ một lát rồi ôm lấy chân anh.

“Ê, cái tư thế này thì tôi đi kiểu gì được hả?”

Chắc Tiêu Doanh bị tôi làm cho hết giận,

Giờ nhìn anh mệt rã rời, chỉ thở dài một tiếng rồi bế tôi vào lòng.

Lẩm bẩm nhỏ nhẹ:

“Xem ra nhóc bám chặt tôi thật rồi.”

Tôi nhìn khuôn mặt đẹp trai được phóng to trước mắt, mũi cay cay, lại muốn khóc.

Hai hàng nước mắt trào ra.

Trên gương mặt lấm lem bẩn thỉu lập tức xuất hiện hai vệt nước mắt rõ rệt, trông buồn cười lắm.

Tiêu Doanh nhíu mày, lóng ngóng dùng ngón tay lau đi.

“Đừng khóc nữa, đã đưa về nhà rồi. Nếu sau này thật sự không có nơi nào để đi, thì cứ ở lại chỗ tôi đi.”

Tôi ngạc nhiên tròn mắt, lập tức ngưng khóc.

Tiêu Doanh đưa tôi về căn nhà nhỏ của anh.

Cánh cổng sắt cũ kỹ kêu lên ken két.

Vừa mở cửa đã thấy hai bên chất đầy đồ nhặt từ bãi rác:

Tivi bể màn, điện thoại nứt toác, thiết bị gia dụng không ai cần.

Trong phòng còn có một cái bàn học to tướng,

Trên đó là đủ loại linh kiện và bản vẽ mà tôi không hiểu nổi.

Trong truyện có nhắc, năm hai mươi tuổi, Tiêu Doanh sẽ có bước ngoặt lớn trong đời.

Đến năm hai mươi ba tuổi, anh đã là đại lão trong ngành công nghệ, tài sản bạc tỷ.

Cũng chính vì từng nếm trải khổ cực, anh mới dang tay giúp đỡ nữ chính sau này.

Dùng tiền tài trợ cô ta học hành, dạy dỗ từng chút.

Nhưng nữ chính lại chỉ chăm chăm vào chuyện yêu đương, không muốn học hành.

Cô ta dùng tiền của Tiêu Doanh học múa, học đàn, đi nâng ngực, chỉ để được nam chính để ý đến.

Dù bị chê cười, bị dẫm đạp, cô ta vẫn chấp nhận.

Tiêu Doanh thấy vậy không đành lòng, khuyên nhủ mấy lần thì bị mắng lại:

“Tình yêu là ích kỷ. Dù anh có làm gì vì tôi, tôi cũng không thích anh.”

Đến khi cô ta thật sự ở bên nam chính,

lại lấy chuyện này ra kể với hắn như chuyện cười.

Ai ngờ nam chính nổi cơn ghen,

mua chuộc người bên cạnh Tiêu Doanh, cuối cùng khiến anh phá sản, bị đuổi khỏi thủ đô.

Tôi nhìn Tiêu Doanh đang dọn phòng,

trong lòng nghĩ—người tốt như anh ấy…

Giá mà chưa từng quen biết nữ chính thì tốt biết mấy.

3

Cuối cùng, Tiêu Doanh cũng dọn xong cái giường chẳng khác gì ổ chó của mình.

Lôi từ đống quần áo giặt trắng đến bạc màu ra một bộ, đưa cho tôi.

“Tôi để sẵn nước rồi đó, tự mà tắm đi. Nói trước, tôi không rảnh chăm kỹ cho nhóc đâu. Ở thì ở, không thì đi.”

Tôi gật đầu lia lịa:

“Con ngoan lắm, sẽ tự ăn tự ngủ, không làm phiền ba đâu.”

Tiêu Doanh cười khẽ, vẫy tay ra hiệu tôi đi tắm.

Ba tuổi, người tôi gầy gò như cây giá.

Từ lúc có ý thức, tôi đã sống ở cô nhi viện.

Lũ trẻ hay bắt nạt tôi,

cơm không no, ngủ không ngon, ốm yếu teo tóp.

Mỗi lần có người đến nhận nuôi,

người ta đều cho rằng tôi có bệnh, rồi chọn mấy đứa trắng trẻo mũm mĩm hơn.

Tôi cố chà rửa hai cánh tay bé xíu, rửa mặt cho thật sạch rồi mặc quần áo Tiêu Doanh đưa.

Khi trở lại phòng, Tiêu Doanh quay đầu liếc nhìn tôi.

“Ơ, con bé này nhìn cũng xinh phết nhỉ.”

Anh lục trong ngăn kéo ra hai sợi dây buộc tóc.

“Lại đây, tôi tết tóc cho.”

Tôi hí hửng chạy tới.

Chẳng mấy chốc, hai bím tóc lệch bên đã được hoàn thành.

Tôi soi gương, nhăn mặt:

Xấu quá.

Tiêu Doanh ho khẽ, âm thầm tháo dây buộc ra.

“Trời tối rồi, buộc vậy ngủ không thoải mái.”

Tôi lập tức leo lên giường, nhắm mắt giả vờ ngủ.

Chỉ cần tôi ngoan ngoãn, anh sẽ không đuổi tôi đi.

Không rõ ngủ bao lâu,

tôi nhíu mày, len lén mở mắt.

Trong tầm nhìn mơ hồ—

Tiêu Doanh đang đứng trước gương, tết tóc… cho chính mình.

Vừa làm vừa lầm bầm chửi rủa, mãi mới xoay xở ra được.

Tôi vô thức bật cười khẽ.

Tiêu Doanh giật mình, vội vứt dây buộc như vứt than hồng, giả vờ vẽ bản vẽ như không có chuyện gì.

Tôi mím môi, cười khúc khích rồi lăn ra ngủ ngon lành.

4

Tiêu Doanh thường xuyên không có ở nhà.

Một nửa thời gian trong ngày, anh ra ngoài lượm lặt mấy món đồ có thể dùng được.

Lần đầu tôi lén đi theo, anh không phát hiện.

Đến khi về nhà không thấy tôi đâu, anh mới hốt hoảng thật sự.

Lúc tôi chạy về kịp thời, anh đã mắt đỏ hoe rồi.

Dù cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng giọng vẫn gắt gỏng:

“Không thích ở thì cút sớm cho tôi nhờ.”

Tôi cẩn thận bước đến, nắm lấy tay anh:

“Ba, con làm gì sai sao?”

Tiêu Doanh hất tay tôi ra:

“Đừng gọi ba! Không nói chuyện đó, hôm nay đi đâu hả?”

Tôi sụt sịt mũi:

“Con theo ba ra ngoài, ở nhà một mình con sợ.”

Nói tới đây, nỗi tủi thân dâng lên khiến tôi nghẹn ngào.

Trong thế giới này, tôi chỉ có Tiêu Doanh.

Tôi sợ anh sẽ một ngày nào đó thấy phiền mà bỏ tôi lại rồi không bao giờ quay về nữa.

Vì vậy anh đi đâu, tôi cũng phải theo.

Tiêu Doanh sững người.

Cúi đầu nhìn đôi chân trần của tôi, bàn chân dính đầy bụi bẩn và đá vụn.

Môi anh mấp máy, mãi vẫn chẳng nói nên lời.

Cuối cùng lặng lẽ đi lấy nước cho tôi tắm.

Sáng hôm sau, chờ tôi ngủ dậy, anh bế tôi ra khỏi nhà.

Mua cho tôi đôi dép lê rẻ tiền, rồi móc túi treo lên người tôi một cái túi nilon.

Nhặt được món gì dùng được, anh đều bỏ vào túi tôi.

Dọc đường từ đầu ngõ Tây sang đầu ngõ Đông, anh nắm tay tôi.

Thấy tôi mỏi chân, anh nhăn mặt, miễn cưỡng bế lên.

Bữa trưa, hai người ăn chung một cái bánh bao.

Tiêu Doanh chia phần lớn cho tôi, còn mình chỉ uống nước bên bờ mương.

Thấy tôi ăn ngon lành, anh lẩm bẩm:

“Đồ con nợ.”

Tôi cười hí hửng, ăn sạch sẽ từng miếng.

Ngon tuyệt.

Hôm đó, Tiêu Doanh cần qua đường để đến bãi phế liệu.

Ngoài việc tự chế đồ, anh còn bán sắt vụn để kiếm thêm.

“Ngồi im đây, ai gọi cũng đừng đi theo. Nếu lạc thì đừng mong tôi tìm, nhớ chưa?”

Tôi gật đầu răm rắp, ngoan ngoãn ngồi xuống bên lề đường.

Tiêu Doanh véo má tôi một cái rồi quay đi.

Tôi nhìn bóng anh xa dần, rồi ngồi xuống xem đàn kiến đang tha đồ.

Không lâu sau, bóng râm phủ lên đầu tôi.