10
Dòng chữ:
【Hu hu hu, mắt tui sao lại tè ra nước rồi nè?!】
【Tiểu Mãn đúng là thiên thần! Mẹ rõ ràng đã bỏ rơi cô bé, vậy mà con bé vẫn tin mẹ đi mua kẹo sữa thỏ.】
【Mẹ thật ra đã tái hôn rồi, nhưng ai mà nỡ vạch trần chuyện này chứ…】
【Một trái khổ qua lớn và một trái khổ qua mini…】
Họ nói mẹ tôi tái hôn, chứ không phải đi mua kẹo.
Nhất định là họ nói dối.
Đợi mẹ tôi mang kẹo sữa hình thỏ về, họ sẽ biết mẹ không hề bỏ tôi lại.
Trong thời gian Giang Mặc Diêu nằm viện, hình như anh đã quên Diệp Lê, còn cười nhiều hơn trước.
Anh bảo lão Chu mua cho tôi rất nhiều kẹo, trong đó có cả kẹo sữa hình thỏ.
Tôi hỏi lão Chu mua ở đâu vậy.
Lão Chu nói đó là hàng nhập khẩu, phải vận chuyển từ rất xa về.
“Nơi đó, phải đi máy bay, rồi đi tàu lửa nữa mới tới được.”
Tôi thở phào thật dài, ôm chặt túi kẹo vào lòng.
Thấy chưa, mẹ chỉ là đi lạc đường thôi mà.
Ngày xuất viện.
Giang Mặc Diêu vô tình nhìn thấy một bản tin:
【Tiểu hoa đán mới nổi Diệp Lê vướng bê bối tiếp khách – Thái tử Giang thị ra tay vì giai nhân】
Trong ảnh, Diệp Lê áo quần xộc xệch, mắt ngấn lệ đứng một bên, còn Giang Miên thì bị cảnh sát ấn đầu nhét vào xe.
Dòng chữ:
【Ối trời! Trong nguyên tác là Diệp Lê muốn tự giành được vai nữ chính nên mới đến buổi tiệc để tranh cơ hội. Cô ta được phản diện bao bọc quá tốt, đâu biết mấy buổi tiệc kiểu này toàn là “hiến thân tiệc”!】
【Giang Miên tưởng cô ấy bị làm nhục nên mới ra tay.】
【Nữ chính nên nếm chút đau khổ, Giang Miên thì đang cố thoát khỏi sự kiểm soát của gia tộc, công ty đầu tư bên ngoài còn đang chập chững khởi nghiệp.】
Sắc mặt Giang Mặc Diêu lập tức lạnh xuống.
Điện thoại reo lên.
Hiện lên là ảnh đại diện của Diệp Lê.
Lão Chu và dì Trương liếc nhìn nhau, vừa hồi hộp vừa bất lực.
“Giang Mặc Diêu, Giang Miên chỉ vì bảo vệ em mới ra tay, xin anh…”
Tiếng Diệp Lê nức nở to đến mức tôi ngồi bên cạnh cũng nghe rõ ràng.
“Cậu ấy là người lớn rồi, nên tự chịu trách nhiệm cho hành động của mình.”
Giang Mặc Diêu cắt lời, giọng thản nhiên.
“Nhưng anh chỉ cần gọi một cú là cậu ấy được thả. Dù sao anh cũng là chú ruột của cậu ấy.”
“Chỉ cần anh chịu giúp, em đồng ý nối lại hôn ước!”
Diệp Lê khẩn cầu: “Coi như là giao dịch đi có được không? Em hứa sau này sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh…”
“Cảm tình không phải giao dịch. Tôi sẽ không ép nữa.”
Giang Mặc Diêu dứt khoát cúp máy.
Lão Chu và dì Trương lộ vẻ nhẹ nhõm.
Dòng chữ cũng ngạc nhiên:
【Ủa gì vậy? Nói là bá đạo tổng tài mà?!】
【Trong nguyên tác chỗ này là phản diện nhốt nữ chính mà?!】
【What the hell? Anh ấy thực sự buông tay rồi á?!】
Giang Mặc Diêu ném điện thoại lên sofa, màn hình vẫn sáng tên Diệp Lê.
Anh liếc nhìn một cái, rồi đột nhiên hỏi lão Chu:
“Giang Miên bị giam ở phân cục nào?”
“Ông chủ định nhúng tay à?”
“Liên lạc với đại ca tôi. Con trai anh ấy, tự anh ấy xử lý.”
Sắc mặt Giang Mặc Diêu không đổi.
Dòng chữ:
【Giang Miên sợ nhất là món “thịt xào dây lưng” từ ba mình!】
【Phản diện dùng chiêu “mượn đao giết người” đỉnh thật sự!】
Tôi thừa lúc đó lén lén chui lên sofa, nhét điện thoại của Giang Mặc Diêu xuống dưới mông mình.
Màn hình cứ rung lên vì tin nhắn của Diệp Lê tới tấp, làm mông tôi cũng rung theo.
Tôi nhịn.
Về đến nhà, dì Trương làm một bàn đầy đồ ăn bổ máu.
Cả Iron với đám chó mèo cũng được chia phần.
Tối đó, tôi ôm thỏ bông đến phòng Giang Mặc Diêu, định nghe kể chuyện trước khi ngủ.
Trước cửa phòng ngủ, lão Chu đang nói chuyện bên trong.
“Cậu cả tự mình đến đón Giang Miên về rồi, nói sẽ nhốt cậu ta trong nhà ba tháng.”
“Cô Diệp mới đến nhà cũ đòi gặp Giang Miên thì bị bà cả lấy tách trà ném ra ngoài.”
“Bà ấy còn nói…” Lão Chu liếc nhìn sắc mặt Giang Mặc Diêu.
“Nói là… một đứa diễn viên thì có tư cách gì bước chân vào nhà họ Giang.”
11
Dòng chữ bình luận rần rần:
【Đáng đời! Hồi trước cô ta hống hách vì có phản diện chống lưng mà!】
【Giờ thì mấy hợp đồng quảng cáo hàng hiệu cao cấp đều bay màu hết rồi.】
【Từ khóa #VideoDiệpLêTiếpKhách# vẫn còn đang leo top hot search kìa.】
Tôi len lén quan sát phản ứng của Giang Mặc Diêu.
Khi nghe đến chuyện Diệp Lê bị làm nhục, ngay cả hàng mi anh cũng không động đậy.
Chỉ khẽ “ừ” một tiếng, rồi bảo lão Chu đi chuẩn bị sữa cho tôi.
Tôi hì hục trèo lên mép giường của anh, cố tình kể chuyện Iron và đám thú vừa gây gổ.
“Anh ơi! Iron vừa lấy đuôi của Wrench làm gậy gặm răng đó!”
“Nó còn cố tình tè vào ổ ngủ của Coal nữa cơ!”
Giang Mặc Diêu tiện tay kéo chăn đắp cho tôi, khóe môi cong lên một chút.
“Lát nữa nhốt nó vào chuồng ngủ.”
“Tối nay muốn nghe truyện gì? Bạch Tuyết bị trúng độc chết, hay Cô bé quàng khăn đỏ bị bà sói ăn thịt?”
Tôi giơ cuốn vở tập vẽ trên tay.
“Nghe truyện Công chúa ngủ trong rừng bị đầu độc chết cơ!”
Dòng chữ choáng váng:
【Tui biết mấy truyện cổ tích đó có nội dung gì, nhưng đặt tên kiểu này nghe… ổn không vậy?】
【Sách nuôi dạy trẻ của phản diện chắc là mua bản lậu rồi!】
【Đang đào tạo phản diện nhí hả?】
Sau khi kể xong truyện và uống hết sữa, tôi không muốn rời đi, cứ lằng nhằng mãi, nghĩ đủ cách để được ở lại.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Giang Mặc Diêu đã không còn trong phòng.
Lão Chu nói anh đi làm rồi.
Mấy ngày liên tiếp sau đó, anh đều đi làm đúng giờ, bận rộn hết việc này đến việc khác.
Lúc thì thâu tóm công ty, lúc thì dẫn tôi đi công viên giải trí.
Cuộc sống dường như đã quay lại quỹ đạo bình thường.
Dòng chữ ngày nào cũng cảm thán:
【Chế độ cuồng công việc đã kích hoạt! Mấy công ty đối thủ, lo mà co ro chuẩn bị tàn thôi!】
【Tính đến hôm nay là phi vụ thâu tóm thứ ba rồi đấy nhỉ?】
【Dùng đế chế thương mại để lấp đầy khoảng trống tình cảm – Chuẩn phong cách nam chính lạnh lùng!】
Trong khoảng thời gian này, Diệp Lê có tới mấy lần.
Giang Mặc Diêu đều từ chối gặp mặt.
Cô ta vừa khóc vừa quay về.
Lão Chu nói, cô Diệp đến là có mục đích rõ ràng.
Ba của Giang Miên đã định hôn sự cho cậu ấy với một tiểu thư “môn đăng hộ đối”.
Còn Diệp Lê thì giận dỗi công khai bạn trai mới là một người mẫu hạng bét tuyến mười tám.
Cả hai hành động này đều bị cư dân mạng gán cho cái tên “văn học thế thân”.
Tôi không biết Giang Mặc Diêu có biết không.
Bởi vì biểu cảm của anh vẫn rất bình thường.
Đầu tháng Chín, anh đưa tôi đến một trường mẫu giáo.
Tôi không muốn đi, chỉ muốn ở bên anh.
Giang Mặc Diêu hỏi tôi:
“Em muốn làm người mù chữ à?”
Người mù chữ là gì?
Tôi không biết.
Tôi chỉ biết, sau khi ba tôi phá sản, người ta gọi ông ấy là lưu manh.
Vậy nên tôi là con gái của lưu manh, là tiểu lưu manh.
“Em làm tiểu lưu manh rồi, còn có thể làm người mù chữ nữa không?”
Giang Mặc Diêu: ???
Thôi được rồi, anh ấy không thích người mù chữ.
Vậy thì tôi sẽ không làm người mù chữ nữa.
Trước ngày nhập học.
Tóc tôi lúc đó đã bắt đầu dài, cọ cả vào gáy. Ban đầu định cắt đi.
Nhưng dì Trương lại tết cho tôi hai bím tóc nhỏ, như hai cái ăng-ten.
Tôi rất thích.
Wrench và Coal cũng thích.
Giang Mặc Diêu nhìn thấy thì nói cứ để vậy đi.
“Vừa hay dùng làm que chọc mèo cũng tiện.”
Tôi: …
Đến khi trời trở lạnh, hai bím tóc nhỏ của tôi đã đủ dài để buộc thành đuôi ngựa thật rồi.
Dì Trương ngày nào cũng đổi kiểu tóc cho tôi, hôm thì tết sam, hôm thì búi củ tỏi.
Không biết từ khi nào, Giang Mặc Diêu bỗng có một sở thích kỳ lạ.
Anh ấy thích… mua kẹp tóc cho tôi.
Đủ loại, cái gì cũng có.
Tôi còn chia bớt cho Iron và tụi kia.
Trong trường mẫu giáo, tôi kết được rất nhiều bạn mới.
Các bạn ai cũng ngưỡng mộ vì tôi có một “anh trai” rất đẹp trai.
Cả đám nhao nhao đòi giới thiệu mẹ của mình cho Giang Mặc Diêu.
Tôi đã hỏi anh rồi.
Anh gõ gõ vào đầu tôi, nói không được hại anh.
Làm vậy, mấy ông bố sẽ ghen đó.
Ghen?
Tôi không hiểu.
Chỉ biết ăn bánh bao mới chấm giấm thôi mà?
Chương 5: https://mathienky.net/chuong/canh-bac-cuoi-cung/chuong-5