7
Mãi cho đến một lần, anh vô tình phát hiện Diệp Lê chính là cô bé năm xưa từng cứu mình, anh mới dần động lòng.
Hồi nhỏ, mẹ anh mất ngay khi vừa sinh ra.
Ba anh không thích anh khóc.
Hễ anh khóc là bị nhốt vào lồng sắt trong phòng.
Năm ba tuổi, lúc đó nhà họ Diệp chưa phá sản.
Diệp Lê theo ba mẹ tới dự tiệc, vô tình nhìn thấy Giang Mặc Diêu đang bị bỏ đói ba ngày trên lầu.
Cô bé ấy đã lén đưa cho anh rất nhiều đồ ăn.
“Em muốn rời xa anh đến vậy sao?”
Giọng Giang Mặc Diêu lạnh lẽo.
Diệp Lê: “Giang Mặc Diêu, anh quá đáng sợ, chẳng có chút cảm xúc nào cả.”
“Hồi nhỏ cứu anh, em không hối hận. Nhưng em không cần kiểu báo đáp thế này.”
“Anh nhốt em như chim hoàng yến trong lồng ba năm trời.”
Giang Mặc Diêu bỗng bật cười.
“Được.”
“Như em muốn. Hủy hôn.”
Diệp Lê vui mừng ra mặt, như vẫn chưa tin nổi.
Cô ấy nhìn Giang Mặc Diêu lần cuối.
“Cảm ơn anh.”
Rồi quay lưng rời đi, không hề ngoảnh lại.
Cô ấy bảo đại ca đáng sợ?
Anh rõ ràng rất tốt mà!
Anh cho tôi ăn pudding hình thỏ, giúp tôi lau tóc, còn giúp tôi tống ba tôi vào đồn công an nữa!
“Anh đừng buồn. Em sẽ luôn thích anh.”
Tôi nắm lấy tay anh, an ủi.
“Anh có thể chờ em lớn, rồi em sẽ lấy anh.”
Giang Mặc Diêu cúi đầu nhìn tôi, trong mắt ánh lên chút ấm áp.
“Không được nói bậy! Em biết cưới là gì không?”
Anh búng trán tôi một cái.
“Đến khi em lớn, anh cũng đã già rồi.”
“Biết chứ! Chú Chu nói cưới là cùng nhau ăn cơm, ngủ chung rồi… đánh con!”
Giang Mặc Diêu dở khóc dở cười.
Anh xoa đầu tôi: “Đi chơi đi.”
Hôm sau, cả mạng xã hội đều đưa tin Giang thị công bố giải trừ hôn ước.
Tôi nằm dài trên sofa, xem buổi phỏng vấn của Diệp Lê trong họp báo phim trên máy tính bảng.
Cô ấy nói: “Từ nay tôi không còn là cái bóng của bất kỳ ai.”
Dòng chữ:
【Tối qua phản diện nhìn ảnh Diệp Lê đến tận ba giờ sáng.】
【Trong ngăn kéo phòng làm việc có thuốc chống trầm cảm, bệnh cũ của anh ấy tái phát rồi, hình như còn nặng hơn.】
【Cứu tôi với! Có khi nào anh ấy đang chuẩn bị hậu sự không?!】
Tôi cắn que kẹo mút, chẳng hiểu mấy thứ gọi là “trầm cảm” là gì.
Nhưng tôi biết gần đây Giang Mặc Diêu cứ ở lì trong thư phòng.
Có lần tôi lén theo sau, thấy anh đang chạm tay vào ảnh Diệp Lê trên màn hình.
Dù lão Chu gọi anh ăn cơm, anh cũng không ăn.
Dì Trương mấy lần thì thầm với lão Chu.
Tôi nghe thấy họ đang bàn tính xem có nên âm thầm cầu xin Diệp Lê quay lại, dù chỉ đến nhìn anh một lần thôi cũng được.
Dòng chữ bảo Giang Mặc Diêu si tình lắm.
“Chú Chu, ‘si tình’ là món gì vậy?”
Tối ăn cơm tôi hỏi.
“Nó có ngon không ạ?”
“Em ăn được không?”
Tay chú Chu đang gắp đồ ăn run một chút.
“Cái đó… không ăn được đâu.”
“Không ngon hả?”
Tôi ngơ ngác.
“Không ngon! Nó giống như… giống như Iron với phân mèo của Wrench ấy. Nhớ hoài, muốn ăn mà không ăn nổi.”
Tôi bừng tỉnh ngộ.
Vậy thì… không ăn được thật rồi!
Giang Mặc Diêu sao không chọn món gì ăn được nhỉ?
Thế giới người lớn rắc rối quá chừng.
Dì Trương bảo tôi dạo này tròn trịa hơn rồi, má bắt đầu có thịt để véo rồi.
Nhưng Giang Mặc Diêu thì ngày càng gầy, quần áo mặc lên lủng lẳng như cây sậy.
Chỉ khi tôi cố tình bưng bát đi tìm anh, anh mới chịu ăn cùng tôi một chút.
Cuối cùng, khi trên mạng lan tin Diệp Lê có bạn trai mới…
Giang Mặc Diêu nhốt mình trong thư phòng suốt một ngày một đêm.
Tôi sốt ruột, đứng ngoài gõ cửa.
8
Nhưng bên trong lại hoàn toàn không có tiếng động.
Lão Chu và dì Trương đã lén đi tìm Diệp Lê rồi.
Dòng chữ:
【Phản diện vậy mà đã viết sẵn di chúc rồi!】
【Anh ấy còn chuẩn bị quyền nuôi dưỡng cho Tiểu Mãn, giao lại cho thuộc hạ tin tưởng nhất, còn để lại cho cô bé một phần cổ phần trong tập đoàn.】
【Không! Không thể nào! Phản diện sắp tự sát rồi sao?! Trong nguyên tác là lúc lão Chu và dì Trương chưa tìm được Diệp Lê, về đến nhà thì phản diện đã ✂️ cổ tay, hôn mê ba ngày ba đêm, suýt nữa không cứu được mà!】
【Biết là anh ấy không chết được, nhưng khúc này vẫn đau lòng quá trời!】
Tự sát?
Tôi bỗng thấy nghẹt thở.
Lúc nhà tôi vừa phá sản, bọn đòi nợ đập vỡ toàn bộ cửa kính.
Mẹ ôm lấy tôi trốn trong tủ quần áo, lấy tay bịt tai tôi lại.
Ba tôi lúc đó say xỉn, kéo cửa tủ ra, nhìn mẹ mà nói:
“Em theo ông Lý đi, ông ta nhắm em từ lâu rồi.”
“Theo ổng, ổng sẽ tha cho anh.”
Tôi vẫn còn nhớ ánh mắt của mẹ.
Chỉ trong chớp mắt, ánh sáng trong đôi mắt ấy vụt tắt, như hai ngọn đèn đồng loạt lịm đi.
Mẹ lao vào bếp, túm lấy con dao và rạch tay mình.
Tôi lảo đảo chạy theo thì đã thấy máu me lênh láng đầy sàn.
Sau đó mẹ được cứu về.
Một buổi sáng sớm, mẹ tết cho tôi hai bím tóc thật xinh, hôn lên trán tôi một cái.
Bảo tôi: mẹ đi mua kẹo sữa hình thỏ, sẽ nhanh quay về thôi.
Tôi nằm sấp bên cửa sổ, nhìn theo bóng mẹ.
Mẹ không mang theo gì, càng đi càng xa, cuối cùng hóa thành một chấm nhỏ… rồi biến mất.
“Anh ơi.”
Tôi gõ cửa. Bên trong vẫn yên lặng.
Iron và mấy bạn chó của nó áp tai vào khe cửa, rên rỉ nho nhỏ.
Đúng rồi!
Tôi nhớ lão Chu để chìa khóa trong tủ dưới lầu.
Tôi chạy như bay xuống lầu, mới phát hiện tủ đó khá cao.
Tôi kéo một cái ghế lại.
Iron sốt ruột chạy vòng vòng, lúc tôi đứng lên thì suýt ngã.
Nó vội lấy lưng đỡ lấy chân ghế.
Tôi sờ thấy chìa rồi, vội vàng tụt xuống, chạy lên lầu.
Iron chạy theo tôi, sủa điên cuồng, chân trượt mấy lần trên sàn nhà.
Tôi cố nhét chìa vào ổ, tay run đến mức khó đưa vào được, nó thì dùng móng điên cuồng cào vào cửa.
Cuối cùng, cửa cũng mở.
Giang Mặc Diêu ngả nghiêng trong ghế, tay trái rũ xuống khỏi tay vịn.
Máu từ đầu ngón tay nhỏ từng giọt xuống sàn, đã thành một vũng lớn.
Tay phải anh vẫn đang cầm điện thoại, trên màn hình là ảnh Diệp Lê. Mắt anh nhắm nghiền, trông như đang ngủ.
Dòng chữ:
【Phản diện rạch sâu quá rồi!】
【Lão Chu và dì Trương ít nhất phải 20 phút nữa mới về!】
【Lượng máu này nhiều quá rồi!】
“Anh ơi! Anh ơi!”
Tôi vỗ vỗ mặt anh, lông mi anh khẽ run rồi lại chìm vào yên lặng.
Dòng chữ nói đây là sốc mất máu, rất nguy hiểm.
Ngay lúc tôi sắp òa khóc thì…
Điện thoại của Giang Mặc Diêu đột nhiên sáng lên, màn hình hiện tên Diệp Lê.
Tôi vội quẹt để nghe máy, còn chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia đã vang lên tiếng phụ nữ sắc như dao cạo:
“Giang Mặc Diêu, giữa chúng ta đã chẳng còn gì nữa! Đạo diễn vừa nói anh gây áp lực để tôi được vai nữ chính? Tôi không cần cái kiểu bố thí đó!”
“Còn nữa, tôi và Giang Miên là thật lòng yêu nhau, anh đừng có giành phụ nữ với chính cháu ruột của mình!”
“Chị ơi.”
Tôi sụt sùi chen vào: “Cứu cứu anh ấy đi, nhiều máu lắm…”
Bên kia im lặng một giây, sau đó bật ra tiếng cười lạnh.
“Bây giờ đến trẻ con cũng bị anh lợi dụng à?”
“Giang Mặc Diêu yêu mạng sống hơn bất kỳ ai, kêu anh ta đừng có diễn nữa đi. Càng làm tôi thấy ghê tởm!”
9
Cuộc gọi bị cúp ngang.
Tôi ngồi bệt dưới đất, sững sờ, nước mắt từng giọt rơi xuống như mưa.
【Trời ơi! Lần đầu tiên tôi ghét nữ chính dữ vậy! Phản diện vì cô ta làm bao nhiêu chuyện, một cú điện thoại cứu mạng thì có là gì?!】
【Rõ ràng là phản diện quen cô ta trước! Khi nam chính xuất hiện, họ đã đính hôn rồi! Vậy ai mới là người chen chân?!】
【Tiểu Mãn, gọi 120 đi!!!】
120?
Đúng rồi!
Lần mẹ ✂️ cổ tay, ba tôi cũng gọi 120.
Tôi lập tức bấm ba con số đó trên màn hình điện thoại.
Khi giọng cô tổng đài vang lên, tôi đột nhiên không cà lăm nữa.
“Cô ơi! Cứu anh con với! Tay anh chảy máu nhiều lắm!”
Đầu dây bên kia hỏi địa chỉ.
May mà lão Chu từng bắt tôi học thuộc địa chỉ phòng khi lạc đường.
Lúc nhân viên y tế phá cửa xông vào, tôi bị đẩy ép sát vào tường.
Tôi trơ mắt nhìn họ đưa Giang Mặc Diêu lên cáng, lên xe cứu thương.
Khoảnh khắc cánh cửa xe khép lại, tôi cũng trèo lên.
Trong xe cứu thương, tôi co ro một góc, nhìn bác sĩ truyền máu cho anh.
Túi máu đung đưa qua lại.
Khuôn mặt anh trắng bệch như tượng sáp.
Dòng chữ hiện: Giang Mặc Diêu đã mất hơn 800cc máu.
Tôi chỉ nhớ, tuần trước khi anh dạy tôi làm toán, anh bảo: 800 là con số rất to.
Giờ đây, con số rất to ấy đang rút ra khỏi cơ thể anh.
Khi đèn đỏ phòng cấp cứu sáng lên, lão Chu và dì Trương mới vội vàng chạy tới.
Dì Trương ôm chầm lấy tôi.
Lúc đó tôi mới òa khóc, nước mắt nước mũi chảy hết lên vai dì.
“Anh, anh có chết không dì?”
“Hồi đó, mẹ con suýt chết rồi, con không muốn anh ấy cũng chết…”
Dì Trương vỗ nhẹ lưng tôi.
“Không đâu, không đâu. Ông chủ là người tốt, trời sẽ phù hộ, sẽ không sao cả!”
Ngay lúc đó, bác sĩ đẩy cửa ra.
“May là phát hiện kịp thời, đã qua cơn nguy hiểm rồi.”
Lão Chu thở phào thật mạnh, khóe mắt vẫn còn vương nước.
“Tiểu Mãn làm tốt lắm. Ông chủ sẽ không sao đâu.”
Dì Trương dẫn tôi đi rửa mặt, rửa luôn vết máu của Giang Mặc Diêu dính trên tay tôi.
Về đến trước cửa phòng bệnh.
Tôi nghe thấy giọng lão Chu thở dài:
“Nghe đâu mẹ của Tiểu Mãn cũng từng tự sát, con bé sợ hãi đến phát run.”
“Ông chủ à, trên đời này không chỉ có cô Diệp quan tâm đến anh, còn có Tiểu Mãn nữa. Con bé này hễ sấm chớp là chỉ gọi tên anh, nếu anh đi rồi, nó phải làm sao?”
Cửa bị đẩy ra, tôi chạy vào.
“Anh ơi, đau không? Để em thổi phù phù cho.”
Tôi phồng má, thổi thật mạnh vào cổ tay đã được băng bó của anh.
“Về sau, anh không được chết nữa đâu.”
“Mẹ em hồi đó cũng bị thương cổ tay. Bác sĩ cứu được rồi, mẹ sống tiếp luôn.”
Lông mi Giang Mặc Diêu khẽ run.
“Mẹ nói, nếu đã không sợ chết nữa, thì chẳng còn gì đáng sợ. Mẹ sẽ sống tiếp, sống thật tốt.”
“Anh ơi, anh cũng dũng cảm lắm! Không sợ chết luôn!”
Tôi giơ ngón cái khen ngợi anh.
Dì Trương và lão Chu đang mặt ủ mày chau nghe vậy thì không nhịn được bật cười.
Bỗng anh đưa tay còn lại ra, nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay tôi.
“Sau đó mẹ em đâu rồi?”
Lần đầu tiên, Giang Mặc Diêu hỏi đến người thân ngoài ba tôi.
Tôi gãi đầu.
“Mẹ đi mua kẹo sữa hình thỏ rồi bị lạc đường.”
“Nhưng không sao, em sẽ đợi mẹ.”
“Sớm muộn gì mẹ cũng về.”
“Khi mẹ quay lại, em sẽ nói với mẹ: em không muốn ăn nữa đâu, lần sau đừng đi xa quá để tìm kẹo sữa hình thỏ nhé.”
Yết hầu Giang Mặc Diêu khẽ chuyển động.
“Anh cũng không sợ nữa. Anh sẽ sống tiếp, sống cho thật tốt.”