1
Khoảnh khắc ba tôi đem tôi đặt lên bàn đánh bạc, cả sòng bài ngầm lập tức im bặt.
“Con gái tôi mệnh tốt, trấn nhà cực đỉnh! Mang về nuôi làm ch/ó cũng chẳng sao!”
Giọng ông ta vang lên giữa căn phòng đầy khói thuốc, nghe chát chúa đến rợn người. Đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ m/áu nhìn chằm chằm vào người đàn ông phía đối diện. Ông ta dùng tay bóp cổ tôi như xách một con mèo nhỏ, ném tôi lên mặt bàn.
Tôi co người lại, bàn chân còn dính đầy bùn đất, đầu gối vẫn còn vết bầm do hôm kia bị đánh bằng dây nịt.
Tôi đói lắm.
Nhưng vẫn cắn môi, không dám phát ra tiếng.
Vì nếu ba tôi bực lên, ông sẽ tiếp tục đ/á/n/h tôi.
Đối diện bàn.
Giang Mặc Diêu – người đàn ông đang nghịch một con chip vàng giữa các ngón tay.
Cách anh ăn mặc hoàn toàn khác biệt giữa đám con bạc nhếch nhác kia.
“Con bé cũng ăn thức ăn ch/ó à?”
Anh đột nhiên mở miệng, giọng điệu còn mang theo chút hứng thú kỳ lạ.
Đám đàn ông xung quanh cười ha hả đầy bẩn thỉu.
Ba tôi cũng hùa theo cười, nhe răng:
“Cho ăn cơm thừa là được rồi! Con nhỏ này mạng cứng, không ch.t được đâu!”
Mũi tôi cay xè, nước mắt cứ trực trào ra.
Ba tháng trước, gia đình tôi vẫn còn sống trong biệt thự có vườn hoa. Khi ấy ba còn thường xuyên cõng tôi chạy khắp sân.
Từ lúc công ty ông ph/á s/ản, ông như biến thành người khác. Sau khi mẹ mất tích, tôi trở thành cái bao cát duy nhất trong nhà.
Giờ thì thành luôn con bài cuối cùng của ông.
Tôi đang mím môi sắp bật khóc thì đột nhiên trước mắt lại xuất hiện mấy dòng chữ lấp lánh như hiệu ứng trò chơi, còn có cả giọng đọc kèm theo.
【Đứa nhỏ này còn chưa biết, người trước mặt là phản diện đó! Anh ta cực kỳ mê mấy thứ đáng yêu lông xù luôn!】
【Nam phản diện vốn định thắng được bé về nuôi chơi, ai ngờ bé lại bỏ trố/n rồi bị b/ắt có/c, khiến anh ta tìm mãi.】
【Bé con à, cười lên một cái thôi, ảnh sẽ mua cho cô cả xe kẹo bông đấy!】
Tôi chớp chớp mắt, nhiều dòng chữ hơn hiện ra, nổ tung như pháo hoa trong mắt tôi.
Họ nói những điều tôi chẳng hiểu nổi.
Như cốt truyện nguyên tác, thiết lập ẩn.
Còn nói trong ngăn kéo phòng làm việc của Giang Mặc Diêu có chiếc khăn tay cô gái chính tặng lúc nhỏ.
“Ván cuối.”
Giọng của người chia bài kéo tôi về thực tại.
“Giang tiên sinh, theo chứ?”
Con chip vàng dừng lại giữa các ngón tay của Giang Mặc Diêu.
Anh ngẩng đầu nhìn tôi.
Khoảnh khắc đó, tôi như được thần linh mách bảo, tay chân phối hợp bò qua bàn đánh bạc, ôm chặt lấy tay anh.
“Anh ơi~ Bế~”
Giọng tôi run rẩy, nhẹ hều như muỗi.
Liệu anh có thật sự muốn tôi không?
Khắp sòng bài vang lên tiếng hít khí lạnh.
Có người sốc tới mức làm đổ cả ly rượu.
Giang Mặc Diêu đứng ch.t trân tại chỗ.
Tôi ngẩng khuôn mặt lấm lem bùn đất nhìn anh, thấy rõ cổ họng anh khẽ động.
【Trời ơi, ảnh rung động rồi! Nhìn tai ảnh đỏ kìa!】
【Cứu với, đây đúng là điểm yếu chí mạng của dân cuồng mấy thứ lông xù! Cái đầu nhóc này nhìn chẳng khác gì búp bê khỉ Mông Chi Chi cả!】
【Tiểu Mãn, nhanh chà mặt vào người ảnh đi! Nguyên tác viết ảnh không kháng cự nổi tiếp xúc kiểu này đâu!】
Tôi như bị mấy dòng chữ thôi miên, nhẹ nhàng dụi má vào tay anh.
Anh có mùi rất dễ chịu, giống mùi mẹ lắm.
Ngay giây tiếp theo, cả thế giới như đảo lộn.
Giang Mặc Diêu thật sự bế tôi lên!
Một tay đỡ tôi, tay còn lại ném con chip vàng lên bàn.
“Tiếp tục.”
Người chia bài bắt đầu phát bà/i.
2
Lá đầu tiên, quân K bích.
Ba tôi bắt đầu thở gấp.
Lá thứ hai, quân Q rô.
Khóe miệng ông ta giật giật, ngón tay bấu chặt lấy mép bàn.
Lá thứ ba, quân J chuồn.
“Thùng phá sảnh! Lần này ông đây chắc thắng!”
Ông ta đập mạnh xuống bàn, mặt đỏ bừng vì phấn khích.
Giang Mặc Diêu không nói gì, chỉ chậm rãi lật bài của mình.
Át bích, át cơ, át rô.
Ba lá át. Diệt sạch cả bàn.
Không khí như đông cứng trong một giây.
“Không… không thể nào!” Ba tôi bật dậy, làm ghế ngã nhào.
Ông ta trừng trừng nhìn bài của Giang Mặc Diêu, mặt đầy vẻ không tin nổi.
Giang Mặc Diêu ngẩng mắt lên, ánh nhìn lạnh tanh:
“Ông Lâm, ông thua rồi.”
“Đứa nhỏ này là của tôi.”
Ba tôi như mất hồn, ngã phịch xuống ghế.
Không còn để tâm đến tôi nữa.
“Nhưng tôi cũng nhắc nhở ông một câu. Buôn người là tội nặng đấy.”
Anh liếc mắt ra sau, hai người đàn ông áo đen lập tức bước đến, giữ chặt ba tôi.
“Đưa ông Lâm đến đồn cảnh sát cho tỉnh rượu trước đi.”
Dòng chữ hiện lên:
【Trời má cú plot twist cực mạnh!】
【Phản diện đúng là phản diện mà!】
【Tiểu Mãn mau nhìn đi! Ba cô bị xử rồi kìa!】
Tôi xoay người trong lòng Giang Mặc Diêu nhìn lại, bắt gặp ánh mắt hoảng loạn của ba.
Ông ta vùng vẫy điên cuồng.
“Tiểu Mãn! Tiểu Mãn cứu ba với!”
Tôi theo bản năng siết chặt lấy áo Giang Mặc Diêu.
Người đàn ông này… có vẻ rất lợi hại.
Anh ấy khiến cả ba lẫn tôi phải cầu xin.
Giang Mặc Diêu hình như cảm nhận được tôi đang run rẩy.
Anh đột nhiên dùng mu bàn tay nhẹ nhàng lau đi lớp bụi trên mặt tôi.
“Đói không?”
Tôi ngơ ngác gật đầu, bụng “ùng ục” kêu to hơn.
Khóe miệng Giang Mặc Diêu khẽ cong, gần như không nhận ra.
Anh ôm tôi xoay người bước ra ngoài, tiện thể ném lại một câu.
“Chuẩn bị xe. Mua thêm…”
Anh dừng một chút, hình như đang cân nhắc.
“Cô bé ăn được thức ăn cho chó không? Hay… sữa dê?”
“Thôi, về nhà rồi tính.”
Dòng chữ trên màn hình bùng nổ:
【Không trách phản diện được, từ trước đến giờ toàn nhặt chó mèo chưa đủ tháng về nuôi, ai mà có kinh nghiệm chăm trẻ con chứ!】
【Cười chết mất! Nghi ngờ phản diện trữ đồ ăn cho chó quá nhiều!】
Tôi hít mũi một cái.
Hồi trước chú Vương nhà bên có nuôi một con chó lông trắng dài, nghe nói được ăn cả cá hồi nhập khẩu.
Biết đâu làm chó cũng không tệ.
Ít nhất… chó còn được ăn no mỗi ngày.
Giang Mặc Diêu đưa tôi về nhà.
Cửa biệt thự vừa hé ra một khe, sáu cục bông lao ra tranh nhau chen chúc.
“Gâu!”
“Meo~”
Ba con chó, ba con mèo lập tức bao vây anh chặt như nêm.
Tôi rúc trong lòng anh, thấy một con chó border collie xinh đẹp đang dùng cái mũi ướt sũng hít vào bàn chân trần của tôi.
“Iron, lùi lại.”
Giang Mặc Diêu dùng đầu gối nhẹ nhàng đẩy nó ra.
“Muốn à?”
Anh ấy lại nghiêm túc nói chuyện với nó.
“Không được. Con bé này chưa tiêm vắc-xin, lỡ cắn một phát, mày bị dại thì sao?”
Dòng chữ:
【Ai là chó vậy trời?】
【Anh ấy còn sợ Iron bị lây bệnh nữa kìa! Chủ gì mà đỉnh thật sự!】
【Yêu động vật thế này thì xấu xa đến mức nào được chứ!】
Tôi còn chưa kịp nhìn rõ hai con chó bị ép ra phía sau thì Giang Mặc Diêu đã dùng một tay đỡ tôi lên cao hơn.
Tay kia xua bọn thú ra.
“Coal, Wrench, dẫn mấy đứa này vào trong.”
Con mèo đen tên Coal kêu meo một tiếng đầy miễn cưỡng, còn con mèo mập vàng trắng tên Wrench lại thật sự dùng đầu húc húc mấy con khác đẩy vào.
Tôi không nhịn được bật cười khúc khích.
Đúng lúc đó, một quản gia tóc hoa râm hấp tấp bước ra, mắt trợn tròn sau cặp kính.
“Thưa ngài?! Đây là…?”
“Tôi thắng về đó!”
3
Giang Mặc Diêu mặt tỉnh bơ nói, xách cổ áo tôi nhét vào tay quản gia.
“Lão Chu, đem con bé đi tắm cho sạch, tiêm đủ bộ vắc-xin luôn.”
Anh cau mày nhìn Iron vẫn đang vẫy đuôi điên cuồng.
“Đừng để nó lây gì cho mấy đứa kia.”
Lão Chu luống cuống đỡ lấy tôi, vẻ mặt sửng sốt.
“Con bé này sao lại giống…”
“Ông cũng thấy giống Coal hả?”
Lão Chu nghẹn lời.
“Không… ý tôi là… chẳng lẽ đây là con của ngài…”
Giang Mặc Diêu trừng mắt, vẻ không thể tin nổi.
“Tôi sinh ra cái mặt xấu vậy à?”
“Rõ ràng dễ thương mà, có gì xấu đâu.”
Lão Chu lẩm bẩm nhỏ xíu.
Trước khi lên lầu, Giang Mặc Diêu liếc anh một cái, mắt lạnh tanh.
“Lão Chu, đây là con gái của Lâm Quốc Vĩ.”
“Lão ta thua sạch máu, định lấy con bé ra gỡ gạc với tôi. May mà con bé không giống ba nó.”
“Mặt mũi gã đó, tôi vứt ra đường cho xe cán cũng còn dễ coi hơn!”
Lão Chu thở dài, đưa tôi cho dì giúp việc – dì Trương.
Dì Trương vừa nhìn thấy tôi, hai mắt tròn xoe, tay liên tục lau vào tạp dề rồi mới dám đỡ lấy.
“Trời ơi trời ơi… lão Chu, đừng nói là đây là con của ông chủ đấy nhé?”
Dì ấy hạ giọng thì thầm, mắt sáng rực.
Lão Chu lắc đầu đầy trĩu nặng.
“Đừng tưởng bở. Tôi hỏi rồi. Không phải đâu.”
“Con gái của Lâm Quốc Vĩ, ông chủ thắng từ sòng bài về.”
“Chao ôi trời, tội lỗi ghê…”
Dì Trương lập tức ôm tôi vào lòng, người dì ấy có mùi bánh mì.
Thơm quá… muốn ăn…
“Con bé dễ thương thế này, mà sao càng nhìn càng thấy giống ông chủ hồi nhỏ?”
“Hồi nhỏ mắt ông chủ cũng to thế! Mũi cũng cao! Miệng cũng vậy…”
“Chỉ có cái đầu tóc, sao nhìn như bị sét đánh trúng vậy?”
Dì ấy ấn ấn vài cái, không xuống được.
Lão Chu ho sặc một tiếng.
“Chắc nước trong bồn tắm đầy rồi.”
Dòng chữ lăn tăn:
【Dì Trương thấy đứa nào xinh là nghĩ giống phản diện liền!】
【Tiểu Mãn nhiều tóc thiệt!】
Dì Trương bế tôi vào phòng tắm phủ đầy hơi nước.
Vừa thử nước, dì vừa thì thầm với lão Chu:
“Tối nay cô Diệp có tới không? Lại sắp khiến ông chủ không vui rồi.”
“Đính hôn rồi mà cứ như oan gia vậy đó.”
“Bớt bàn chuyện nhà người ta đi.”
Lão Chu nói vậy, nhưng vẫn không nhịn được góp lời:
“Tối qua ông chủ nhận điện thoại xong là đi liền, lúc về cà vạt còn lệch hẳn.”
“Không chừng hai người họ tình cảm tốt lắm ấy chứ!”
Ông ấy đi ra khỏi phòng tắm, đứng ngay cửa.
Hai người bắt đầu buôn chuyện xuyên qua cánh cửa.
Tay dì Trương đang kỳ bọt cho tôi bỗng khựng lại.
“Thật không? Vậy thì sắp có tiểu thư hay thiếu gia rồi còn gì!”
Dòng chữ hiện ra:
【Pha này cười xỉu! Ai cũng tưởng Giang Mặc Diêu đi hẹn hò với Diệp Lê!】
【Thật ra là đi san bằng ổ của phe đối thủ đấy! Phản diện có máu mặt lắm, ai dám đụng đều chôn hết rồi!】
【Cà vạt lệch là do đánh nhau bị giật!】
Dòng chữ chạy nhanh quá, còn giọng đọc thì đọc còn nhanh hơn.
Tôi còn chưa nghe kịp thì đã bị dì Trương xoay người lại chà lưng.
Tay dì ấy chà bọt điêu luyện như đang gọt khoai tây, mặt tôi nhăn nhó đến mức làm dì cười nghiêng ngả.