4.
【Từ sau lần trước bị Tống Tinh Dao vu oan, anh trai và Chu Gia Ngôn lúc nào cũng mang theo camera siêu nhỏ. Chỉ cần Tống Tinh Dao dám vu khống họ, đoạn ghi hình sẽ lập tức được gửi tới tay ông nội.】
Tôi buông tay ra khỏi tay vịn, chống tay lên ghế đứng dậy, âm thanh xung quanh ngày càng náo nhiệt.
“Mọi người nói xem lần này Tống Tinh Dao có ra tay không?”
“Nếu cô ta không làm loạn thì còn gọi gì là Tống Tinh Dao nữa. Cô ta nóng tính, thiếu suy nghĩ, chỉ cần chọc nhẹ là bùng nổ.”
“Cược đi cược đi, tôi cược 500 ngàn là cô ta lật bàn!”
“Tôi cược 1 triệu là cô ta vung tay tát người!”
Ai nấy đều mong chờ phản ứng của tôi.
Trong ánh mắt đầy chờ mong của đám đông, tôi chống tay lên bàn, cúi người nhìn thẳng vào Kiều Vi Vi.
Khẽ cười nhạt: “Cô muốn khiêu khích tôi, khiến tôi nổi giận, rồi để đám phóng viên cô đã sắp xếp sẵn quay lại mọi chuyện. Để tôi thân bại danh liệt, để anh trai và Chu Gia Ngôn càng thêm chán ghét tôi, để ông nội thất vọng về tôi.”
Đồng tử Kiều Vi Vi co rút, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Trên mặt cô ta như viết rõ năm chữ: “Sao cô biết được?”
Tôi bật cười khẽ, nhìn thẳng vào mắt cô ta, từng chữ rõ ràng:
“Tôi sẽ không để cô đạt được mục đích, bây giờ hay sau này đều vậy.”
Sắc mặt Kiều Vi Vi thay đổi rõ rệt, rồi ngay lập tức đổi sang vẻ đáng thương:
“Tiểu thư, cậu hiểu lầm rồi, sao tớ có thể làm vậy với cậu chứ? Tớ chưa bao giờ nghĩ sẽ đối đầu với cậu cả.”
“Tớ biết cậu không thích tớ, nhưng cũng đừng nghĩ xấu cho tớ như vậy…”
Anh trai tôi giận dữ hét lên:
“Tống Tinh Dao! Em thật quá đáng! Trong đầu em rốt cuộc chứa bao nhiêu đen tối mới có thể vu oan cho người khác trắng trợn như vậy?!”
“Rõ ràng là em đang ghen tị với Vi Vi, ghen vì cô ấy lương thiện, tài giỏi hơn em, nên em không chịu nổi khi thấy cô ấy tỏa sáng!”
Chu Gia Ngôn giọng lạnh như băng:
“Tinh Dao, em định làm loạn đến bao giờ? Vi Vi đến con kiến cũng không nỡ giết, vậy mà em dựng lên mấy cái âm mưu vớ vẩn này, lương tâm em không đau à?”
“Đừng tưởng em là tiểu thư nhà họ Tống thì muốn làm gì cũng được!”
Tôi ngước lên, nhìn anh trai và Chu Gia Ngôn, cười nhạt châm biếm:
“Có một người anh và một vị hôn phu cũ mà tinh hoàn phát triển thành não, đúng là nỗi nhục lớn nhất đời tôi.”
“Nếu hai người còn muốn chiếm lấy vị trí của tôi, tôi không ngại mách với ông nội lần nữa.”
Vừa nhắc tới ông nội, sắc mặt anh trai và Chu Gia Ngôn lập tức sa sầm, chỉ dám giận mà không dám nói gì.
Thấy vậy, Kiều Vi Vi đành tỏ vẻ uất ức đứng dậy, nhưng vẻ không cam lòng trong mắt cô ta không lọt khỏi ánh nhìn của tôi.
Cô ta kéo tay áo anh trai và Chu Gia Ngôn, dịu giọng:
“Thôi, em nghỉ cũng đủ rồi. Tiểu thư đã hiểu lầm em sâu như vậy, không phải một hai ngày là giải thích được đâu…”
Anh trai và Chu Gia Ngôn trừng mắt liếc tôi một cái, đỡ Kiều Vi Vi rời đi.
Nhìn bóng lưng ba người họ, tôi cất giọng không lớn không nhỏ, vừa đủ để tất cả mọi người xung quanh nghe thấy rõ ràng:
“Khử trùng toàn bộ bàn ghế đi, tôi sợ bị lây bệnh gì đó dơ bẩn.”
Bước chân Kiều Vi Vi khựng lại, rồi mới tiếp tục bước đi.
Xung quanh bỗng ồn ào hẳn lên, những người cược nãy giờ đều tròn mắt sững sờ.
“Đệt, mặt trời mọc đằng tây rồi à? Tống Tinh Dao không lật bàn, cũng không đánh người! Trời ơi, thế là tôi mất toi 500 ngàn!”
“Ông đây cược cả một triệu đấy!!!!!!”
“Đây còn là Tống Tinh Dao sao? Nhìn thế nào cũng thấy sau vụ nhảy lầu cô ta như biến thành người khác.”
Cuộc thi kết thúc, mọi người đều nán lại chờ công bố kết quả.
Tiếng bàn luận râm ran khắp nơi.
“Đoán xem ai được hạng nhất?”
“Chắc chắn là Kiều Vi Vi rồi, dù hình tượng sụp đổ nhưng năng lực học tập của cô ta vẫn rất mạnh, khả năng giành hạng nhất là rất cao.”
“Thế còn Tống Tinh Dao?”
“Ha ha ha, đừng chọc cười tôi chứ. Mọi người từng thấy tiểu thư nhà họ Tống thi thố bao giờ chưa? Cô ta chỉ tới chơi cho vui thôi, chứ hạng với chẳng vị gì đó, làm gì quan trọng với cô ta.”
Anh trai tôi và Chu Gia Ngôn tự tin bước đến bên cạnh Kiều Vi Vi, anh trai vỗ ngực cam đoan:
“Vi Vi, với năng lực của em, vị trí quán quân này chắc chắn là của em rồi.”
Chu Gia Ngôn cũng mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, Vi Vi à, những nỗ lực của em thời gian qua ai cũng thấy. Nhất định em sẽ giành hạng nhất.”
Kiều Vi Vi liếc nhìn tôi, sau đó dịu dàng lên tiếng:
“Thật ra với em, thứ hạng không quan trọng đến vậy.”
“Chỉ cần được cùng mọi người giao lưu học thuật, em đã rất vui rồi.”
Đúng lúc đó, MC cất giọng:
“Các bạn học sinh, kết quả cuộc thi học thuật lần này đã có, xin mời mọi người nhìn lên màn hình lớn.”
Tất cả đồng loạt nhìn về phía màn hình, đến khi thấy rõ bảng xếp hạng thì đều kinh ngạc đến sững người.
“Đệch, tôi nhìn nhầm không vậy???”
“Sao có thể chứ? Hạng nhất lại không phải là Kiều Vi Vi!”
Kiều Vi Vi cũng mở to mắt, không thể tin được mà nhìn chằm chằm vào màn hình lớn.
Miệng anh trai tôi há hốc, sau đó tức giận gầm lên: “Với cái đầu heo của Tống Tinh Dao mà cũng giành được hạng nhất?!”
Chu Gia Ngôn nhíu mày chặt đến mức tạo thành nếp gấp: “Nhất định có gì sai! Ai cũng biết Vi Vi giỏi đến mức nào, sao có thể không đứng đầu được?!”
Tôi vẫn ngồi bình thản trên ghế, nhìn hàng chữ trên màn hình “Hạng nhất: Tống Tinh Dao”, “Hạng nhì: Kiều Vi Vi”, hoàn toàn không bất ngờ.