Skip to main content

Con bé lại hỏi:

“Thích gì ở ba con?”

 

Tôi tiếp tục bịa đại:

“Anh ấy đẹp trai, tử tế, hiền lành…”

 

“Cô ơi…” – nó nhíu hàng chân mày mảnh,

“Những điều cô nói, ba con đều không có.”

 

“…”

 

Tôi giục nó đi ngủ.

 

Nó trở mình mấy cái, cuối cùng trong lúc lơ mơ lại kéo tay tôi.

 

“Cô ơi… mẹ ơi, đừng bỏ rơi ba con nhé.”

 

Tôi khẽ xoa đầu nó, trong lòng dâng lên chút xót xa lạ lẫm.

 

“Yên tâm đi.”

 

Anh ấy không chỉ là ba con, mà còn là… ba của cô nữa.

 

Ai lại bỏ rơi kim chủ chứ?

 

5

 

Tôi và Kỷ Tư Viễn đi làm giấy đăng ký kết hôn.

 

Trời trong xanh không một gợn mây, anh dắt theo Kỷ Kim An đứng chờ dưới nhà tôi.

 

Tôi lén lút cầm hộ khẩu lén ra khỏi cửa.

 

Trong ba người, chỉ có mỗi Kỷ Kim An là hào hứng nhất.

 

Con bé chớp mắt hỏi:

“Mẹ ơi, mẹ không vui à?”

 

Tôi lập tức nở nụ cười:

“Vui chứ, tất nhiên là vui rồi.”

 

Lý do Kỷ Tư Viễn cưới tôi, chẳng qua là muốn cho Kỷ Kim An một gia đình đầy đủ, hạnh phúc.

 

Vậy nên tôi càng phải diễn cho tốt vai “cha mẹ mẫu mực” trước mặt con bé.

 

Kỷ Kim An cười híp mắt:

“Vậy mẹ nắm tay ba đi.”

 

“…”

 

Tôi quay sang nhìn Kỷ Tư Viễn.

 

Anh mặc sơ mi trắng, gương mặt tuấn tú, đường nét như điêu khắc, nhưng cả người toát lên khí chất lạnh lùng khó gần.

 

Tôi nuốt khan:

“Hay là mẹ nắm tay con nhé…”

 

Chưa kịp nói hết câu, lòng bàn tay đã cảm nhận được một luồng ấm áp.

 

Bàn tay anh rộng và rắn rỏi, tôi theo phản xạ muốn rút về, nhưng lại bị anh nắm chặt lấy.

 

Anh khẽ vuốt tóc tôi, giọng trầm thấp dịu dàng:

“Trước mặt con gái mà đã thẹn thùng rồi sao?”

 

Tôi cười gượng:

“Sao lại thẹn, bị anh nắm quen rồi, còn chẳng nỡ buông ra ấy chứ.”

 

Chúng tôi ngoài mặt thì ngọt ngào tình cảm, nhưng vừa quay đi, lập tức buông tay như bị điện giật.

 

Tôi thở phào một hơi, vô tình phát hiện… tai anh ấy hình như đỏ lên thật rồi.

 

Gì thế này… con cũng có rồi, còn giả vờ ngây thơ làm gì?

 

Đến cục dân chính, chúng tôi làm thủ tục và chụp ảnh theo quy trình.

 

Máy ảnh chĩa thẳng vào tôi, còn người đàn ông bên cạnh thì mới chỉ gặp mặt hai lần.

 

Nhân viên cười nhắc:

“Đừng căng thẳng quá, đừng căng thẳng nha, cô gái, sao mà trông như bị bắt cóc vậy nè, cười lên nào.”

 

Tôi lập tức gượng cười, lộ ra mấy cái răng trắng tinh.

 

Kỷ Tư Viễn đứng bên cạnh, nghiêng đầu khẽ nói vào tai tôi:

“Căng thẳng gì, có ai ăn thịt em đâu.”

 

Tôi lườm anh ta một cái.

 

Anh thì đương nhiên không lo rồi, đã không biết từng chụp với bao nhiêu người.

 

Tôi lầm bầm:

“Tôi sao so được với người có kinh nghiệm như anh.”

 

Anh nhướng mày:

“Em nói gì cơ?”

 

Đèn flash chớp sáng, khoảnh khắc đó bị ghi lại nguyên xi.

 

Nhân viên phấn khởi nói:

“Ừm, cảm xúc tự nhiên, trai tài gái sắc, đúng là trời sinh một cặp.”

 

Kỷ Kim An ngồi bên vừa ăn xong kẹo mút:

“Ba ơi, ba hôn mẹ một cái đi.”

 

Tôi và Kỷ Tư Viễn đều giật mình.

 

Khoản này đâu có ghi trong thỏa thuận đâu?

 

“Phía sau còn nhiều người chờ chụp hình lắm.”

Tôi vội kiếm cớ rồi nhanh chóng chuồn đi.

 

Phía sau vọng lại tiếng cười trầm thấp của Kỷ Tư Viễn.

 

“Mẹ ngượng rồi, con đừng chọc mẹ nữa.”

 

6

 

Rất nhanh, tài khoản của tôi đã nhận được 1 triệu tệ.

 

Nhưng nhanh hơn cả là, kể từ lúc tôi và Kỷ Tư Viễn “kết hôn chớp nhoáng”, một đống rắc rối tôi không ngờ tới cũng ập đến.

 

Ví dụ như chuyện này —

 

Kỷ Kim An hỏi:

“Cô ơi, tối nay cô về nhà với con chứ?”

 

Để không bại lộ thân phận, tôi và con bé đã thỏa thuận: ở trường chỉ được gọi là “cô giáo”.

 

Lúc nó hỏi, tôi và nó đang đứng ở cổng trường mẫu giáo.

 

Đúng lúc đó, chị họ tôi và chồng chị ta lái xe đi ngang qua.

 

Chị họ từ nhỏ đã thích so đo với tôi, từ cái áo, sợi dây chuyền, chiếc điện thoại… cho tới chuyện tiền tiết kiệm, lấy chồng ra sao – cái gì cũng phải hơn cho bằng được.

 

Lần này, đôi giày cao gót 7 phân khiến chị ta đứng ngang hàng với tôi.

 

Chị ta nhìn về phía trường học, lắc eo bước tới:

“Công việc này chắc bận rộn lắm nhỉ, ghen tị ghê, chị thì chỉ ngồi văn phòng uống trà, chán muốn chết.”

 

Anh chồng vừa xách túi vừa nói:

“Em đúng là hiền, còn mang cả cơm căng-tin về cho em gái ăn.”

 

Chị ta cười nhẹ:

“Dù gì cũng lớn lên cùng nhau mà, tình cảm tốt lắm.”

 

“…”

 

Tôi:

“Tránh ra, chắn đường rồi kìa.”

 

Anh chồng trừng mắt:

“Sao cô lại nói với chị mình như thế? Bọn tôi chạy từ xa tới mà cô đón tiếp vậy đấy à? Bảo sao 25 tuổi đầu còn ế chổng chơ.”

 

?

 

Hai người này rảnh rỗi quá rồi đúng không?

 

Tôi vốn không định để tâm, chỉ định đưa Kỷ Kim An lên xe.

 

Không ngờ con bé đột ngột gạt tay tôi ra, chắn trước mặt tôi.

 

“Không được bắt nạt mẹ con!”

 

Giọng cô bé luôn nhỏ nhẹ, giờ bỗng chốc cao vút, đầy giận dữ.

 

Chị họ tôi sững người:

“Cô có con từ bao giờ thế?”

 

Anh rể cũng ngơ ngác:

“Sinh mấy năm rồi mà chẳng ai hay biết?”

 

Đồng nghiệp của tôi cũng ngạc nhiên:

“Cậu không phải còn độc thân à?”

 

Tôi: …

 

Chị họ nhìn như thể nghĩ ra điều gì, ánh mắt lóe sáng, vẻ mặt giễu cợt:

“Con bé nhìn cũng phải năm, sáu tuổi rồi, tính theo tuổi thì rõ không phải do cô sinh…”

 

Chị ta làm ra vẻ xem kịch vui:

“Không lẽ… đang làm mẹ kế cho người ta?”

 

Vừa nói vừa che miệng đầy vẻ kịch, rồi giơ điện thoại lên:

“Tôi phải gọi cho dì và dượng báo ngay mới được.”

 

Tôi: …

 

Kỷ Kim An có vẻ buồn, kéo nhẹ tay áo tôi:

“Mẹ… à không, cô ơi, con nói sai rồi sao?”

 

Con bé còn nhỏ, chưa hiểu ánh mắt người lớn là vì điều gì.

 

Tôi siết chặt tay nó, dỗ dành:

“Không, con không sai. Là suy nghĩ của họ quá bẩn thỉu thôi.”

 

Con bé nghiêng đầu:

“‘Bẩn thỉu’ là gì ạ?”

 

Tôi còn chưa kịp giải thích, thì bố tôi gọi tới.

 

Ông nổi giận đùng đùng, chỉ nói đúng bốn chữ:

“Mau về nhà ngay!”

 

Chị họ hừ một tiếng bên cạnh:

“Xe mới chồng chị mới mua, cho cô đi thử đó.”

 

Tôi nhìn theo hướng chị ta chỉ, chẳng biết đó là hãng gì luôn.

 

Tôi dắt tay Kỷ Kim An bước đi.

 

Chị họ lại chắn trước mặt:

“Cô định bướng tới bao giờ hả?”

 

Đôi lúc, tôi thực sự nghi ngờ, chị họ này có khi muốn giành luôn vai mẹ tôi rồi cũng nên.

 

6

 

Chứ không thì sao?

Sao chị ta lại lắm chuyện đến thế?

 

Tôi chẳng buồn để ý, dắt tay Kỷ Kim An đi thẳng đến chiếc Porsche mới mua của Kỷ Tư Viễn trong ánh mắt ngỡ ngàng của chị họ.

 

Tài xế đã đợi sẵn, thậm chí còn gọi cho Kỷ Tư Viễn để báo tình hình.

 

Lúc đưa điện thoại cho tôi áp vào tai, anh chỉ nói đúng hai chữ:

 

“Chờ anh.”

 

7

 

Đúng là tin tốt không ra khỏi cửa, mà “tin xấu” truyền khắp xóm.

 

Về đến nhà, bố tôi đã hút hết một bao thuốc, xung quanh là một đám họ hàng tụ tập sẵn, trông chẳng khác nào chờ xem trò vui.

 

Thấy bác tài béo đưa tôi lên lầu, ông trợn mắt hỏi:

“Là… là thằng này mày cưới đấy à?!”

 

Tài xế hoảng loạn xua tay:

“Không… không phải tôi!”

 

Rồi cắm đầu chạy.

 

Bố tôi tức đến mức ném cả cây chổi theo sau:

“Không có bản lĩnh gì cả, nhìn xem mày cưới thể loại gì!”

 

“…”

 

Có thể… tôi không cưới anh ta đâu ạ?

 

Bố mẹ tôi suốt đời cãi nhau, nhưng hiếm khi có dịp đồng lòng như hôm nay – cùng nhau “thẩm vấn” tôi.

 

“Mày trộm hộ khẩu đi à?”