Skip to main content

1

 

Vừa bước ra khỏi cổng trường, tôi đã nhận được cuộc gọi từ phụ huynh.

 

“Quần của con tôi bị bẩn, các cô không giặt cho nó à?”

 

“Chân nó có vết muỗi đốt, các cô định để nó bị cắn vậy luôn sao?”

 

“Thái độ làm việc có vấn đề đấy nhé, tôi thấy trường mầm non các cô nên trả lại học phí đi là vừa!”

 

“…”

 

Tôi xoa thái dương đang nhức nhối, lòng thầm nghĩ: rốt cuộc tôi là giáo viên mầm non hay là bảo mẫu nhà mấy người?

 

Tôi hít một hơi sâu, dịu giọng đáp:

 

“Vâng ạ, lần sau chúng tôi sẽ chú ý hơn.”

 

Cúp máy xong, tôi vô tình nhìn thấy tài xế trong chiếc Rolls-Royce đen ở đối diện đang vẫy tay với tôi.

 

Rolls-Royce?

 

Không liên quan gì tới tôi đâu.

 

Tôi tỉnh bơ tiếp tục bước đi.

 

Tài xế có vẻ sốt ruột, hét to:

 

“Cô giáo Lưu, xin dừng bước!”

 

Chẳng lẽ là phụ huynh vừa gọi đến định tìm tôi tính sổ?

 

Tôi lập tức tăng tốc.

 

Tài xế vội đánh xe chắn trước mặt tôi.

 

Cửa kính xe hạ xuống, lộ ra một gương mặt với đường nét sắc sảo.

 

Người đàn ông mặc vest cắt may chỉnh tề, khí chất chững chạc, vừa nhìn đã biết là kiểu tinh anh giới doanh nhân.

 

Anh ta nhìn tôi một lúc rồi khẽ cười:

 

“Cô giáo Lưu, tôi là bố của Kỷ Kim An — Kỷ Tư Viễn.”

 

Tim tôi hơi run lên một nhịp.

 

Kỷ Kim An là cô bé ngoan ngoãn, ít nói nhất lớp tôi.

 

Còn Kỷ Tư Viễn…

 

Nếu anh ta không xuất hiện hôm nay, tôi suýt tưởng cô bé kia là trẻ mồ côi.

 

Mỗi lần họp phụ huynh hay có hoạt động gì ở trường, đều chỉ có bảo mẫu đến thay mặt.

 

Tôi mím môi cười nhẹ:

 

“Xin lỗi, trí nhớ tôi hơi kém, hình như chưa từng gặp anh ở trường thì phải?”

 

Kỷ Tư Viễn vẫn giữ nụ cười lễ độ:

 

“Không phải do trí nhớ cô có vấn đề. Đúng là tôi chưa từng tới.”

 

Tôi: …

 

Mặt dày thật đấy, chẳng quan tâm đến con cái nhưng nói năng thì vẫn thản nhiên như thường.

 

Tôi liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại:

 

“Bây giờ đã hết giờ làm rồi. Nếu có gì cần bàn, có lẽ để mai…”

 

Tài xế chợt chen vào:

 

“Kỷ tổng muốn mời cô giáo ăn một bữa cơm.”

 

Tôi vẫn giữ giọng ôn hòa:

 

“Có chuyện gì anh có thể nhắn tôi qua WeChat.”

 

Tài xế lúng túng:

 

“Nhưng… vị trí ở khách sạn Đế Hào đã đặt sẵn rồi, không biết cô có thể…”

 

Kỷ Tư Viễn trầm giọng tiếp lời:

 

“Cô giáo Lưu, có thể phá lệ tăng ca một chút không?”

 

Ba chữ “Không thể nào” đã sắp thốt ra đến miệng.

 

Anh ta nói thêm:

 

“Tiền tăng ca, một vạn một giờ.”

 

Tôi lập tức nuốt mấy chữ kia xuống:

 

“Ý anh là gì?”

 

Không hổ là người ngồi trong Rolls-Royce, quả nhiên rất hiểu điểm yếu của dân làm công bọn tôi.

 

Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thẳm:

 

“Cô giáo Lưu yên tâm, chỉ là muốn hỏi vài chuyện thường ngày của An An thôi.”

 

Hàm ý rất rõ: tuyệt đối không có ý đồ xấu.

 

Tôi vốn hơi do dự.

 

Đừng hiểu lầm, không phải vì thấy tiền ít.

 

Mà là… tôi làm gì có cái phúc phần được người ta trả một vạn tệ cho mỗi tiếng chứ?

 

Đúng lúc này, mẹ tôi gọi đến, nói rằng người thân lại sắp xếp cho tôi đi xem mắt nữa.

 

Nếu tôi nhớ không lầm, thì đây đã là đối tượng thứ hai mươi bảy trong tháng rồi.

 

Tôi lập tức thấy đau đầu hơn.

 

Nhanh chóng nhắn tin trả lời bà:

 

“Có phụ huynh tìm, con không đi được.”

 

2

 

Tôi không ngờ, Kỷ Tư Viễn thật sự có “ý đồ” với tôi.

 

Trên suốt quãng đường, anh ta cư xử lịch thiệp, lễ độ, chỉ hỏi han mấy chuyện liên quan đến việc học của An An, rồi có bị ai bắt nạt không.

 

Còn tôi thì cứ chăm chăm nhìn vào đồng hồ tính giờ.

 

Sau khi đã khéo léo rút ngắn khoảng cách giữa hai bên, anh ta lấy ra một xấp tài liệu giấy đưa cho tôi.

 

Lúc đó tôi đang ăn, vừa thấy bốn chữ “thỏa thuận tiền hôn nhân” thì bị sặc đến đỏ cả mặt.

 

Tôi nghi ngờ bữa ăn này đúng là một cái bẫy:

“Ý anh là gì?”

 

Anh ta đẩy gọng kính gọng vàng, chậm rãi nói:

“Nghe nói gần đây cô Lưu đang được người thân mai mối liên tục, sao không thử cân nhắc tôi xem?”

 

Ủa? Dân làm kinh doanh bây giờ xử lý chuyện đời sống nhanh thế à?

Chưa đi được bước nào đã muốn cưới luôn rồi?

 

Tôi lật đại vài trang xem sơ, trấn tĩnh lại:

“Xin lỗi, tôi… tôi không có cảm giác gì với anh cả.”

 

Anh ta mỉm cười nhẹ:

“Nhưng cô rất thích An An, đúng không?”

 

“Tôi thích con bé thì liên quan gì? Chẳng lẽ cứ thích An An là phải làm mẹ nó chắc?”

 

“Con bé rất cần một người mẹ.

Còn cô, có lẽ cũng cần một người chồng… danh nghĩa.”

 

Ánh mắt anh ta thản nhiên mà sáng rõ, cứ như thể nhìn thấu lòng người.

 

Từ khi có nhận thức, bố mẹ tôi đã cãi nhau suốt, cả căn nhà quanh năm lạnh tanh như băng.

 

Tôi từng tự thề, đời này không bao giờ kết hôn.

Nếu bắt buộc phải cưới, cũng tuyệt đối không sinh con.

 

Vậy mà giờ đây, lại có người tặng kèm cả chồng lẫn con cho tôi?

 

Tôi hoàn hồn lại:

“Chuyện này đâu liên quan đến anh…”

 

Anh ta nói tiếp, đều đều nhưng rõ ràng:

“Nhà có bảo mẫu, cô không cần làm gì cả.

Bố mẹ tôi ở nước ngoài, họ hàng cũng không cần giao thiệp.”

 

“Tôi có nhiều bất động sản, có thể sang tên một nửa cho cô. Muốn ở đâu, cứ bảo trợ lý sắp xếp.”

 

“Mỗi tháng tôi sẽ chuyển cho cô một triệu tệ tiền sinh hoạt. Nếu thấy ít, có thể tăng thêm.”

 

“Nếu cô đồng ý, tôi có thể tài trợ cho trường mầm non của cô một tòa nhà.

Hoặc, tôi mua luôn trường cũng được…”

 

“…”

 

Tôi choáng váng cả đầu, miệng lỡ buột ra một câu:

“Anh đừng nói nữa, chồng ơi.”

 

Kỷ Tư Viễn khựng lại.

 

Trong khoảnh khắc ấy, cả phòng ăn im phăng phắc đến mức nghe được tiếng kim rơi.

 

3

 

Khi Kỷ Kim An quay lại trường, tâm trạng tôi tự dưng có chút kỳ lạ.

 

Một đêm thôi mà con bé đã biến thành… con gái tôi?

 

Bé rất xinh xắn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, đặc biệt là đôi mắt long lanh khiến người ta chỉ nhìn một cái đã thấy mềm lòng.

 

Tiếc là con bé không thích nói chuyện, lúc nào cũng cúi đầu khi ở giữa đám đông.

 

Ngày hôm đó trôi qua khá yên bình, cho đến buổi trưa lúc các bé đang ngủ trưa.

 

Con bé viện cớ đi vệ sinh, lén kéo tôi ra một góc.

 

Giọng bé xíu, mềm mại, vẻ mặt hơi ngập ngừng:

“Cô Lưu…”

 

Ui trời ơi.

 

Kỷ Tư Viễn đời trước kiếp trước đã làm gì mà có được cô con gái đáng yêu thế này hả trời?

 

4

 

Tôi vội hỏi con bé:

“Sao thế?”

 

Nó mím môi:

“Ba nói, con nên gọi cô là mẹ rồi phải không?”

 

Tự dưng tôi hơi ngượng:

“Nếu ba con nói vậy… thì chắc là thế rồi.”

 

Kỷ Kim An nhìn tôi đánh giá một lượt:

“Cô bị ba con uy hiếp à?”

 

Ờm…

 

Chuyện tiền nong… sao có thể gọi là uy hiếp được.

 

Tôi thực sự bất ngờ. Mới có năm tuổi mà con bé đã biết dùng từ “uy hiếp”.

 

Không biết Kỷ Tư Viễn đã dạy gì cho nó.

 

Tôi lắc đầu:

“Dĩ nhiên là không phải. Cô… thích ba con lắm.”